Trời đêm mờ mịt, chỉ có ánh đèn từ ngọn đuốc mờ nhạt trên tay Trương Khởi Linh là soi sáng con đường trong sâu thẳm sâu. Tiếng bước chân vang vang, nặng nề và chậm rãi, như kéo theo cả những hồi ức uẩn khúc chưa giải tỏa.

Ánh đèn pin soi sáng từng bước chân trong hầm lạnh. Trương Khởi Linh và Ngô Tà bước đi trong Im lặng, mỗi người đều bận tâm với những suy nghĩ riêng. Họ vừa phát hiện ra một chỗ đi bí mật dẫn đến một kho báu – thứ có thể liên quan đến những bí mật ở Ngô Gia mà Ngô Tà vẫn đang tìm kiếm liên tục.

Ngô Tà bước từng bước chậm rãi, đôi mắt lướt qua từng bức tường đá cũ kỹ, nhưng tâm trí lại bận rộn với những ý nghĩ rối ren. Suốt hành trình này, anh cảm nhận rõ sự thay đổi từ người đồng đội. Trương Khởi Linh ít nói hơn, ánh mắt lặng lẽ chứa đầy sự nghi hoặc và phòng bị. Có đôi lần Ngô Tà muốn bắt chuyện, nhưng mỗi câu hỏi của anh đều bị bỏ lại trong im lặng, hoặc đáp lại bằng cái nhìn lạnh lùng.

Ngô Tà thở dài, không hiểu nổi điều gì đã khiến khoảng cách giữa họ lại lớn đến vậy. Lần cuối họ cùng nhau thoát ra khỏi ngôi mộ cổ, anh đã chắc rằng mình đã tìm được một người đồng hành đáng tin cậy, một người mà dù im lặng nhưng lại luôn sẵn sàng bảo vệ anh trong những khoảnh khắc nguy hiểm nhất. Thế nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự xa cách và ngờ vực.

Cả hai vốn là một đội ăn ý, nhưng lần này, mọi thứ dường như không như trước. Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà bằng ánh mắt lạnh lùng và thận trọng, khiến Ngô Tà không khỏi cảm thấy lạ lẫm và hoài nghi. hai bước vào căn phòng đá cổ, không khí ngột ngạt bao trùm mọi vật xung quanh. Trương Khởi Linh đứng im lặng, đôi mắt lạnh lùng quét qua không gian, như thể mọi thứ này không hề quan đối với anh. Ngô Tà đứng bên cạnh, lòng đầy hào hứng khi nhìn thấy cuốn sổ cổ — thứ anh đã tìm kiếm bấy lâu nay.

Khi Ngô Tà đưa tay ra để chạm vào cuốn sổ, một bàn tay lạnh lẽo vững chắc đã nắm lấy cổ tay anh. Ngô Tà ngước lên, và ánh mắt của Trương Khởi Linh không chút thay đổi. Không một chút cảm xúc, chỉ là sự lạnh nhạt đến đáng sợ.

“Cậu không có quyền.” Trương Khởi Linh nói đơn giản, giọng điệu không hề mềm mỏng.

Ngô Tà sững người, sự ngạc nhiên nhanh chóng chuyển thành tức giận. “Tôi đã tìm kiếm nó suốt bao năm! Đây là của tôi!” Anh cố giằng tay ra, nhưng Trương Khởi Linh không hề nhúc nhích, bàn tay anh vẫn như sắt, không buông.

Trương Khởi Linh không quay lại nhìn Ngô Tà, chỉ lạnh lùng đáp: “Cậu không có tư cách để đụng vào nó.”

Từng lời nói như dao cắt vào trái tim Ngô Tà. Anh nhận ra rằng Trương Khởi Linh không chỉ không tin tưởng mình, mà còn chán ghét sự hiện diện của anh. Cảm giác thất vọng dâng lên trong lòng, nhưng anh không thể phản kháng. Trương Khởi Linh quá mạnh mẽ, quá kiên quyết, khiến anh chỉ còn biết đứng yên.

Một lúc lâu im lặng, Trương Khởi Linh thở dài, như thể đây là điều không thể tránh khỏi. “Cậu chỉ là gánh nặng. Một kẻ không xứng đáng để tôi lãng phí thời gian.”

Ngô Tà ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Trương Khởi Linh khi anh quay đi, không chút chần chừ. Sự lạnh lùng ấy như một bức tường vô hình ngăn cách mọi khoảng cách giữa họ. Không cần thêm lời giải thích, hành động của Trương Khởi Linh đã rõ ràng: anh không cần Ngô Tà, và anh chỉ coi anh như một phiền toái.

Ngô Tà đứng sững người, như thể những lời đó không chỉ xé nát hy vọng của anh mà còn đánh gục tất cả những gì anh từng tin tưởng.

Trương Khởi Linh hoàn toàn giữ vững khí chất lạnh lùng và sự chán ghét trong từng lời nói và hành động, khiến Ngô Tà cảm thấy bị coi thường và bỏ rơi.

Anh luôn giữ mọi thứ!” Ngô Tà nói, giọng nói dễ nghe với sự thất vọng. “Anh nghĩ tôi không đủ khả năng để đối mặt với sự thật sao?”

Trương Khởi Linh im lặng, rồi bất ngờ đưa tay đẩy mạnh Ngô Tà ra, khiến anh ngã xuống đất. Cảm giác đau nhói từ cú ngã không đau bằng tổn thương do lời nói và hành động của người bạn đồng hành mà anh luôn tin tưởng.

Ở nơi đó, nhìn bóng loáng của Trương Khởi Linh, Ngô Tà cảm thấy mình đã bị bỏ rơi, như thể giữa họ luôn tồn tại một khoảng cách mà anh không bao giờ có thể vượt qua. 

 Trương Khởi Linh nhìn anh, đôi mắt không chút cảm xúc, nhưng giọng nói lại mang theo sự lạnh đến tàn nhẫn. “Tôi hiểu rõ hơn cậu nghĩ đấy, nhưng vấn đề là tôi không có thời gian để chơi trò đuổi theo những giấc ngủ say của cậu . Cậu thật sự phức tạp, Ngô Tà. Lúc nào cũng chạy theo những thứ không bao giờ thuộc về mình.”

Ngô Tà cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nỗi đau hiện rõ trong ánh mắt. “Anh... anh thực sự nghĩ như vậy sao?” “ Anh.. không tin tưởng tôi ư..? ”

Trương Khởi Linh không hề nao núng. “Niềm tin? Cậu không bao giờ hiểu  những gì mà mình đang đối diện đâu. Cậu chỉ là một kẻ vô dụng không biết tự lượng sức. Tôi không có thời gian để kéo cậu theo mình mãi.”

Trương Khởi Linh cười nhạt, giọng anh lạnh, không chút thương tiếc. “Cậu nghĩ tôi cần một kẻ chỉ biết rối rối như cậu bé bên cạnh à? Tỉnh lại đi, Ngô Tà. Cậu chỉ là một gánh nặng, một người lúc này cũng làm mọi thứ rối tung lên. Cậu đang cố gắng bám theo tôi, cậu nên học cách tự bảo vệ mình trước đây.”

Ngô Tà sau cú đẩy ngã của Truơng Khởi Linh chật vật mãi mới có thể đứng vững dậy, anh đối diện với Trương Khởi Linh cảm giác như mọi hy vọng trong lòng được chà đạp không thương tiếc. Anh đã luôn tin tưởng rằng giữa họ có một sự gắn kết nào đó, rằng anh có thể tin cậy vào người đồng đội này. Nhưng giờ đây, từng lời nói của Trương Khởi Linh khiến anh thấy mình nói khác một kẻ phiền phức, một người thừa trong mắt người kia.

Trương Khởi Linh không chờ đợi bất kỳ phản hồi nào từ Ngô Tà. Anh quay lưng đi, bước thẳng về phía đường ra, để Ngô Tà trở lại giữa căn phòng tối, lòng đầy tổn thương và thất vọng.

Ngô Tà đứng lặng, đôi tay vẫn run rẩy vì cảm giác lạnh lẽo từ cái đẩy tay của Trương Khởi Linh. Anh không thể hiểu nổi, vì sao một người anh đã coi là đồng đội lại có thể đối xử với mình như thế. Trái tim anh như bị bóp nghẹt bởi chính sự im lặng và lạnh nhạt của người mà anh nghĩ là bạn.

Còn Trương Khởi Linh, sau khi tay Ngô Tà ra, chỉ nhún vai, ánh mắt vẫn như đá tảng. Không có một chút quan tâm hay hối tiếc. Anh quay lại, bước về phía cửa ra, không một lần nhìn lại.

“Anh không định giải thích sao?” Ngô Tà không kiềm chế được nữa, giọng anh run rẩy vì giận dữ và tổn thương. “Tại sao anh lại làm vậy? Chúng ta là đồng đội!”

Trương Khởi Linh dừng bước, nhưng không quay lại. Anh vẫn tiếp tục nói với giọng lạnh lùng, không chút cảm xúc: “Đồng đội? Cậu có hiểu mình đang nói gì không? Cậu chẳng bao giờ là đồng đội của tôi. Cậu chỉ là kẻ ngáng đường, làm tôi mất thời gian.”

Một cơn sóng lửa cuộn lên trong Ngô Tà. Anh muốn phản kháng, nhưng lại biết rõ rằng mình không có quyền. Trương Khởi Linh quá mạnh mẽ, quá lạnh lùng, và rõ ràng, anh đã chán ghét sự hiện diện của Ngô Tà.

"Anh… anh không thể cứ bỏ mặc tôi như vậy," Ngô Tà tiếp tục, giọng đầy thất vọng.

Trương Khởi Linh quay lại, lần này ánh mắt anh sắc bén như dao cắt. “Cậu không hiểu sao? Cậu chỉ là một gánh nặng, Ngô Tà. Một người không bao giờ đủ khả năng để hiểu chuyện, không đủ mạnh mẽ để tự lo cho bản thân. Nếu cậu nghĩ rằng mình có thể theo tôi, thì cậu đã sai. Cậu không xứng đáng."

Ngô Tà bỗng cảm thấy như có một cú đánh mạnh vào ngực mình. Những lời này như thể bóp nghẹt hơi thở anh, làm anh không thể thốt nên lời. Anh đứng sững, mắt nhoè đi vì cơn giận và sự đau đớn, nhưng không có bất kỳ sự an ủi nào từ Trương Khởi Linh. Anh không quan tâm, không chút do dự, chỉ lạnh lùng bỏ lại Ngô Tà trong bóng tối.

Trương Khởi Linh bước đi, không quay lại, không chút hối hận. Anh bỏ Ngô Tà lại một mình, trong cái lạnh tê buốt của không gian, trong nỗi đau của sự từ chối và chán ghét.

Ngô Tà đứng đó, không thể tin vào những gì vừa nghe, như thể những mảnh vỡ của lòng tin và tình bạn đã bị Trương Khởi Linh vứt bỏ một cách không thương tiếc. Anh vẫn còn đó, nhưng cảm giác như mình đã bị loại bỏ, không còn chỗ đứng trong thế giới của Trương Khởi Linh nữa.

Ngô Tà đứng một lúc lâu, đôi mắt đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của Trương Khởi Linh. Những lời tàn nhẫn của anh vẫn như vang vọng trong đầu anh. Đầu óc Ngô Tà rối bời, cảm giác bất lực trào dâng. Trái tim anh không thể chấp nhận sự thật rằng Trương Khởi Linh đã hoàn toàn quay lưng lại với mình.

Anh cố hít thở sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng tất cả những gì anh cảm nhận được là sự lạnh lẽo của căn phòng này, của mối quan hệ giữa họ. Từng bước chân của Trương Khởi Linh dường như càng xa dần, còn anh lại càng chìm trong sự cô độc.

Và rồi, một khoảnh khắc trôi qua, Ngô Tà không thể chịu đựng được nữa. Anh bước nhanh về phía Trương Khởi Linh, không muốn để sự im lặng lấp đầy mọi thứ. Cố gắng cất tiếng, nhưng lời nói của anh nghẹn lại trong cổ họng khi Trương Khởi Linh dừng lại, vẫn không quay lại nhìn anh.

"Cái gì nữa?" Trương Khởi Linh nói, giọng không chút thay đổi, lạnh lẽo như mùa đông. Anh không tỏ ra ngạc nhiên ngược lại là vẻ mặt khó chịu khó chịu, và một sự thờ ơ tuyệt đối.

Ngô Tà nhìn anh, đôi mắt đã bắt đầu đỏ ngầu, nỗi đau chồng chất càng khiến anh không kiềm được cảm xúc. “ Tôi đã làm gì sai ? ”Tại sao lại đối xử với tôi như thế này?”

Trương Khởi Linh vẫn không quay lại, tay anh chậm rãi vuốt nhẹ lưỡi dao trên thắt lưng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. "Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cho cậu," Trương Khởi Linh đáp, giọng lạnh nhạt. “Cậu chỉ là một phiền phức, Ngô Tà. Chúng ta chỉ gặp nhau vì công việc. Đừng tự làm lớn chuyện, đừng nghĩ rằng mình quan trọng đến mức tôi phải giải thích mọi thứ cho cậu.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play