Khi tầm mắt Phượng Sở dừng ở con hải cẩu đang trốn trong hốc băng, đầu hải cẩu lộ ra, ngay lập tức thông tin hiện lên trên đỉnh đầu nó: 【Báo hải cẩu. 】
Rồi ba thông tin chi tiết khác hiện bên cạnh: 【 Trọng lượng 555 kg, chiều dài 3 mét, sức chiến đấu cực yếu.】
Phượng Sở khẽ nhếch mép, tiêu chuẩn sức chiến đấu ở đây là gì? Voi chăng?
Có lẽ vì cậu nhìn quá lâu, ngay sau đó một nhãn khác hiện lên chi tiết hơn về con hải cẩu— 【Báo hải cẩu: Đứng thứ hai về kích thước trong loài hải cẩu, trông có vẻ hung dữ nhưng không khó săn, thịt không độc có thể ăn được, mỡ có thể dùng làm nguồn năng lượng đốt cháy cơ bản.
Hướng mười giờ, cách hai mươi hai mét.
Trạng thái hiện tại: Cảnh giác, hơi hoảng loạn, nhịp tim đập nhanh.】
Phượng Sở: ...
Cậu lặng lẽ dời ánh mắt đi, tốt nhất là không gây áp lực cho sinh vật đầu tiên mà mình gặp trên trái đất sau bảy trăm năm, bảo vệ động vật và môi trường là trách nhiệm của mọi người.
Người máy cũng có trách nhiệm.
Dẫu vậy, cảm giác nhìn mọi thứ dưới dạng “chú thích dữ liệu” như thế này thực sự là một trải nghiệm rất mới mẻ. Với đôi mắt này, ngay cả khi bị vứt vào rừng Amazon, cậu cũng có thể vào ba ra bảy cũng không tổn thất một cọng lông nào.
Đúng là đôi mắt thần trong thám hiểm hoang dã.
Thêm vào đó, thân hình thép kiên cố, ngoại hình có thể thay đổi, năng lượng gần như không bao giờ cạn.
Con người làm sao mà không ngưỡng mộ, ghen tị... và căm hận cho được?
Nghĩ đến đây, Phượng Sở lười biếng nằm lên mặt băng, dù sao có cơ thể này đối với cậu là một món hời lớn. Đôi mắt đỏ thẫm của cậu nhìn chằm chằm vào mặt trời, tự hỏi tiếp theo sẽ đi đâu.
Tốt xấu gì cũng cứu Thanh Long, người máy kia nếu mà có chút lương tâm sẽ coi cậu là huynh đệ. Như vậy, khi cậu xin tách ra thì tỷ lệ ngăn cản sẽ không cao, lúc đó cậu có thể ngụy trang thành con người, bắt đầu một cuộc sống bình thường, nhở?
Cậu đã lang thang trong vũ trụ bảy trăm năm, nhưng bị đóng băng bao lâu rồi nhỉ?
Giờ đây, khi Trái Đất đã bình yên trở lại, thế giới này đã biến đổi ra sao?
Con người liệu vẫn còn là chúa tể của thế giới?
Nhìn dòng dữ liệu hiển thị trước mắt:
【Đang nạp năng lượng: Mức năng lượng hiện tại 1%】, Phượng Sở dâng lên vô vàn kỳ vọng, không sao cả, dù việc nạp năng lượng tự nhiên rất chậm, nhưng cậu chỉ cần sống như một con cá mặn, nằm yên tận hưởng cuộc sống là đã mãn nguyện rồi.
Cậu còn có gì mà không hài lòng nữa chứ? Rốt cuộc những người từng cùng cậu rời khỏi Trái Đất năm đó, có lẽ chỉ còn mình cậu quay trở lại.
Đây đã là một kỳ tích không tưởng rồi.
Xoẹt.
Thanh Long bỗng mở mắt.
Ánh mắt đầu tiên đập vào là ánh sáng dịu dàng của mặt trời, ánh trăng, thêm ánh trắng từ sông băng.
Tức khắc anh đề cao cảnh giác, mở cảm biến quét môi trường xung quanh.
Đất đai không còn chấn động kịch liệt, không có gió bão hay thảm họa do va chạm địa chất, mọi thứ bình yên đến mức khó tin, thậm chí gần đó còn có một sinh vật yếu ớt đến mức chỉ cần đầu ngón tay là có thể dập nát.
Còn anh, cơ thể không bị biến dạng do áp lực, cũng không bị băng giá hao mòn sau hàng triệu năm.
Thanh Long nhanh chóng đứng dậy, ngó nhìn cơ thể gần như nguyên vẹn của mình.
Tình trạng môi trường khiến đầu óc anh gần như quá tải, hàng loạt suy đoán và phỏng đoán lướt qua bộ não nhân tạo, nhưng anh nhanh chóng bắt được hình ảnh của một người máy khác đang nằm trên băng tuyết.
Người máy ấy trông như thể đã hết năng lượng và đang ngủ đông nhưng tư thế nằm thì chẳng giống đang nghỉ tí nào —hai tay khoanh sau đầu, một chân co lên, chân kia gác lên chân còn lại.
Xem ra……
Thanh Long nhất thời không thể diễn tả cảm giác của mình.
Ngay lúc đó, người máy nằm trên băng dường như cảm nhận được mà quay đầu lại, đôi mắt đỏ thẫm quen thuộc nhìn anh nhưng hàng chân mày cong cong cộng với nụ cười trên môi là vẻ mà anh chưa từng thấy.
“Yo. Tỉnh rồi à?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Người máy ấy nháy mắt với anh, chân còn vẫy hai cái.
“Chúc mừng anh trở lại nhân gian.”
“...Chu Tước?”
“Đương nhiên là tôi rồi, chứ không còn tưởng là ai nữa?”
Phượng Sở vui vẻ cười: “Nhìn xem, kỳ tích cả triệu năm đã xảy ra sớm, có ngạc nhiên không? Có vui không?”
Thanh Long khẽ mở to mắt, khó tin nhìn lại xung quanh một lần nữa.
Sau đó ánh mắt anh tập trung vào đằng trước, nơi hố sâu gập ghềnh vừa mới nổ tung ra. Nhận được một dữ liệu đào bới mà bản thân không thể tính toán hay suy nghĩ được.
Đây là một kỳ tích không thể xảy ra.
Nhưng kỳ tích này lại thực sự diễn ra ngay trước mắt anh và không thể giải thích bằng khoa học.
“Cậu làm sao—”
Thanh Long đột nhiên ngẩng đầu định hỏi, nhưng khi nhìn thấy người máy nằm thoải mái trên mặt đất, liền ngậm miệng lại, cúi đầu nhìn cái hố băng sâu không thấy đáy, sau đó lại nhìn người máy nằm phía trước.
Cuối cùng, anh vượt qua hố băng, từng bước từng bước đến bên cạnh Phượng Sở.
Trực giác không có đáp án dù rằng người máy không có trực giác.
Ánh sáng mặt trời khẽ bị che khuất bởi bóng râm.
Phượng Sở nhìn thấy Thanh Long đang cúi đầu nhìn mình, vô thức nhíu mày: “Tôi cũng không biết kỳ tích xuất hiện như thế nào, dù sao thì cứ đào, đào mãi rồi lên thôi, không hề tắt máy trên đường. Có lẽ thần may mắn đã mỉm cười với chúng ta? Lo nghĩ nhiều làm gì, sống là tốt rồi.”
Thanh Long: “……”
Một lát sau anh mở miệng: “Tư thế này tiêu hao năng lượng nhiều hơn nằm thẳng mỗi giờ là 3 điểm năng lượng.”
Khóe miệng Phượng Sở giật giật, sau đó nhếch miệng cười: “Mặt trời thì đang treo lơ lửng ngay trên đó, nằm thế này cảm giác thoải mái hơn mà, tốn tí năng lượng thì đã sao.”
Sau đó, Phượng Sở đưa tay vỗ vỗ mặt băng bên cạnh: “Đứng đấy không mệt sao? Cùng nằm xuống sạc đi.”
“Rồi ngắm nhìn thế giới mới tươi đẹp này nào.”
Thanh Long nhìn Chu Tước vẫn nằm tư thế lãng phí năng lượng đó, mắt khẽ nhắm mắt mang theo nụ cười, bỗng nhiên anh không biết nên diễn tả cảm xúc Chu Tước trước đây là gì.
Anh học theo tư thế của Chu Tước – nằm xuống, chỉ có điều hai tay đặt ngay ngắn bên hông, hai chân thẳng tắp chụm lại, nằm vô cùng an tường.
“Nằm thế này trông cậu giống con người.”
Cái chân máy của Phượng Sở đang rung rung suýt nữa bị chuột rút.
Cậu lập tức hạ chân và tay đan chéo xuống, nằm ngay ngắn như Thanh Long, miệng lầm bầm chửi rủa nhưng ngoài mặt lại nói: “Tôi chỉ đang mô phỏng con người thôi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.”
Thanh Long thấy Chu Tước đã nằm ở tư thế tiết kiệm năng lượng nhất, mới hài lòng.
“Đúng vậy, sau khi sạc đầy, chúng ta sẽ cùng nhau tiêu diệt loài người.”
Phượng Sở: ……
Trời! Tui có nói thế đâu cha!!! -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Một khoảng lặng kéo dài, thời gian trôi qua theo sự thay đổi của ánh sáng mặt trời.
Thanh Long nhìn Chu Tước đang nhắm mắt, như thể đang ngủ, chớp mắt rồi chụp lại tư thế lãng phí năng lượng của cậu ta, đặt cạnh với bức ảnh khi cậu nằm gác tay, gác chân.
Sau này sẽ cho Chu Tước lấy đó làm gương.
Người máy đẳng cấp cao như họ, mọi thứ đều phải chuẩn mực và hoàn hảo.
Nhưng cũng có thể là đầu óc của Chu Tước không bình thường nên tạm thời chưa thể thay đổi. Khi tiêu diệt loài người xong, anh sẽ lấy một khoang sạc hoàn hảo nhất cho Chu Tước, để sau này không lãng phí chút năng lượng nào nữa.
Dù Chu Tước có hơi không bình thường từ khi thức dậy, nhưng Thanh Long tin rằng đây chỉ là di chứng do lõi chip bị tổn thương, sau này sẽ ổn thôi.