Ngay từ đầu Thạch thúc đã chú ý tới hai người bọn họ, chỉ bởi hắn cảm thấy trạng thái của bọn họ rất giống với Đại Ngưu.
Tay gầy chân gầy, bụng lại lớn, trạng thái tinh thần tốt hơn rất nhiều so với mấy người dân chạy nạn bình thường khác.
Nếu là người bình thường thì sẽ không nhận ra điểm khác thường này, nhưng Thạch thúc đã gặp rất nhiều người nên chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhìn ra sự khác biệt.
Bởi vậy, hắn không khỏi chú ý hơn đến hai người bọn họ, sau đó liền phát hiện một người trong số đó thế mà lại cầm một miếng bánh bột khô để ăn.
Đối với thứ này, ấn tượng của hắn vô cùng sâu sắc, hình dáng vuông vắn và kết cấu đặc thù kia hoàn toàn không thể nhầm lẫn với thứ nào khác được.
Thạch thúc lập tức liên tưởng tới Đại Ngưu.
Hắn cảm thấy hai nhóm người này cho dù không quen biết thì có lẽ cũng có chút quan hệ gì đó, vì thế liền chủ động bước tới, lấy bánh bột khô ra thử thăm dò.
Sau đó mới có câu hỏi vừa rồi.
Tảo Nhi thấy Thạch thúc nhiệt tình như vậy, lại nói ra được chuyện tìm người, trong lòng không thả lỏng, cũng không trả lời mà chỉ khàn giọng hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi lại có cái này?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT