"Như vậy sao được? Đó là đồ ăn tỷ cầu xin Phương Tiên Nhi, vốn không nhiều, cũng là tiền của tỷ!" Đại Ngưu lắc đầu từ chối.

"Đã đến lúc này rồi, còn phân chia ta ngươi cái gì?" Tảo Nhi nghĩ một chút: “Như vậy đi, chúng ta chia nhau ăn trước, tăng thêm chút khí lực, sau đó mang nhiều tiền một chút, lại đi tìm Phương Tiên Nhi một lần.”

"Cũng được." Đại Ngưu gật đầu: “Nếu Phương Tiên Nhi thật sự bảo vệ chúng ta, thì nói với bọn Nhị Sơn thúc một tiếng!”

Nói xong, Đại Ngưu đi lấy nước nhóm lửa, Tảo Nhi tiếp tục nhìn chằm chằm vào túi giấy trong tay, nhìn một hồi, nàng ấy chợt thấy phía dưới bánh bột dường như còn có thứ gì đó đè nặng.

Nàng ấy cẩn thận cầm chặt cái bánh bột, mở rộng túi giấy ra một chút, liền nhìn thấy ba gói giấy dầu cỡ nhỏ hơi mỏng.

Tảo Nhi lấy những bọc giấy nhỏ này ra, trước tiên để vắt mì sang một bên, sau đó mở một bọc giấy nhỏ ra, phát hiện bên trong chứa thứ có dạng phấn tro, tính chất rất mịn.

"Chẳng lẽ là thuốc bột sao?" Nàng ấy nói thầm, lại tiến lên ngửi ngửi, cũng là mùi rất thơm, nhưng không thể ngửi ra là thứ gì.

Tảo Nhi dùng ngón út chấm một chút bột phấn, đưa đến bên miệng dùng đầu lưỡi nếm thử, một loại vị mặn bất ngờ không kịp phòng bị lan tràn ra đầu lưỡi của nàng ấy.

"Là muối?" Nàng ấy mở to hai mắt, không khống chế được biểu tình kinh hỉ của mình.

Tuy rằng màu sắc có chút kỳ quái, nhưng muối luôn luôn là thứ quý giá, chớ nói chi là mịn như vậy, ăn ngon như vậy!

Trong cái túi nhỏ này có chứa rau quả, có đỏ có xanh, phân lượng rất ít, nhưng cũng có thể thêm vị cho nước dùng, đồ ăn Phương Tiên Nhi cho chắc chắn thơm hơn lá cây các nàng tự mình nhặt được.

Xem xong gói rau quả, Tảo Nhi mở gói cuối cùng ra, bên trong chứa một khối thể rắn màu sắc rất đậm, cũng không cần nếm thử, nàng ấy liếc mắt một cái liền nhận ra là váng dầu đã đông lại.

"Lại còn có một khối dầu nhỏ, Phương Tiên Nhi thật sự là quá chu đáo!" Tảo Nhi cảm động không biết nói cái gì cho phải.

Lúc ấy nàng ấy không xác định Phương Tiên Nhi có thể cầu nguyện hay không, chỉ ném một văn tiền thử xem, không nghĩ tới Phương Tiên Nhi lại đáp lễ nàng ấy gấp trăm lần!

Đang áy náy, Đại Ngưu liền chạy tới gọi nàng ấy: "Tảo Nhi tỷ, nước nấu xong rồi!" Bởi vì nhiều người ăn, hắn dùng hai cái bình đun nước, chút nữa lúc nấu mì thả mỗi bình mỗi cái.

"Được, được rồi Đại Ngưu, đệ đổ mấy túi đồ này vào đi, có thể thêm mùi vị vào trong nước." Tảo Nhi cắn răng, đưa ba bọc giấy nhỏ và hai vắt mì cho hắn.

Mấy ngày nay trời mưa, làm cho tất cả mọi người đều khổ sở, vừa lúc Phương Tiên Nhi cho hai gói mì muối dầu rau, một phần trong đó trước tiên không tiết kiệm, cho mọi người ăn bồi bổ, ăn nhiều muối và dầu mỡ một chút, nói không chừng có thể phấn chấn hơn một chút.

Tảo Nhi cũng không biết hai gói mì này có vị không giống nhau, lúc này nàng ấy đưa cho Đại Ngưu chính là gói mì vị thịt bò kho tàu.

Đại Ngưu cũng không hỏi nhiều, đáp một tiếng, nhận lấy bọc giấy liền chạy tới bên cạnh hũ sành nấu đồ ăn.

Hắn mở ra gói nói là có thể thêm vị trước, chia đồ vật bên trong thành hai phần, theo thứ tự đổ vào trong hai cái bình, đổ xong lại dùng gậy gỗ khuấy trong chốc lát, đang muốn bỏ bánh bột vào, một mùi thơm bá đạo nồng đậm từ trong bình xộc ra, điên cuồng khuếch tán, rất nhanh đã tràn ngập toàn bộ sơn động.

Mì thịt bò kho tàu là món mì ăn liền kinh điển nhất, cho dù là nấu một nồi ở hiện đại trăm ngàn năm sau, mùi thơm cũng có thể câu được sâu bọ thèm ăn thức tỉnh chứ đừng nói là ở sơn thôn cổ đại ẩm thực thanh đạm, lại thường xuyên ăn không đủ no.

Nếu lúc này có người hôn mê trong sơn động, mùi hương này đảm bảo còn có tác dụng hơn bất cứ loại thuốc nào, chỉ cần ngửi hai lần, bệnh nhân mơ hồ đến mấy cũng có thể giãy dụa nhảy dựng lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play