Hai người trở lại sơn động, trong động lờ mờ không thấy rõ bóng người. Mấy ngày nay trời mưa, không tiện ra ngoài nhặt củi, củi phải dùng để nấu đồ ăn, dùng một ít một ít, không ai nỡ dùng để chiếu sáng.
“A tỷ, là tỷ phải không?”
Tảo Nhi nghe ra là giọng nói run rẩy của muội muội nhà mình, vội vàng đáp: “Là ta, ta đã trở về!”
Trong động ẩm ướt, còn có hơi lạnh, cộng thêm đoàn người không ăn cái gì, trên người cũng nóng hầm hập, mỗi người đều như hồn phách lơ lửng, may mắn tạm thời còn không có người bị đông lạnh, bằng không sẽ càng thêm khó chịu đựng.
Sau khi vào thu, nhiệt độ không khí cũng lạnh xuống theo từng ngày, lẽ ra nên kiếm chút đá và bùn chất thành bức tường, che cửa động lớn lại, lại làm cửa gỗ chắn gió. Nhưng đó đều là công việc tốn sức, chỉ với tình trạng hiện tại của bọn họ, trước mắt khẳng định không làm được.
Nghĩ đến những chuyện vặt vãnh này, tâm tư của Tảo Nhi chậm rãi trầm xuống, vẫn là Đại Ngưu nhắc nhở nàng ấy: “Tảo Nhi tỷ, chúng ta mau nhìn xem đồ vật, nếu thật sự là đồ ăn thì nhanh chóng cho Hạnh Nhi ăn no ấm thân!”
“Đúng rồi, ngươi nói đúng.”
Tảo Nhi một tay cầm ống trúc, một tay cầm bọc giấy, cái bọc giấy còn lại kia thì để Đại Ngưu cầm giúp nàng ấy. Hai người cùng nhau đi đến cửa động, Tảo Nhi trước tiên đặt ống trúc ở bên chân, sau đó mới dựa vào ánh sáng bên ngoài, chậm rãi mở giấy dầu ra, lần này nàng ấy rốt cục cũng có thể nhìn kỹ.
Chỉ thấy trong giấy bọc một khối bánh tròn tròn trắng trắng, trên mặt bánh có thứ gì đó bằng sợi rõ ràng, cũng không biết là cái gì nén lại với nhau mới có thể biến thành như vậy.
Tảo Nhi đói bụng thời gian dài như vậy, lâu lắm rồi chưa từng thấy đồ ăn bình thường, bây giờ có ngửi thấy đồ ăn bình thường liền giống như ngửi được món ngon thần tiên, chớ nói chi đây là mùi vị nàng ấy chưa bao giờ ngửi qua.
Từ màu sắc hương vị mà xem, hẳn là đồ ăn không sai được, nhưng muốn cho tiểu hài tử ăn thì phải cẩn thận chút. Tảo Nhi dự định trước bẻ một chút nếm thử, xem nó đến cùng là mùi vị gì.
Tay nàng ấy hơi bẩn, không đành lòng làm bẩn bánh bột ngô trắng trẻo, do dự một lát, liền cách miếng giấy bẻ một góc nhỏ của cái bánh xuống rồi đưa vào trong miệng.
Nàng ấy cẩn thận nhai mấy cái, phát hiện bánh này rất khô, cũng rất giòn, không chỉ lúc bẻ rớt xuống rất nhiều bã, nhai vào cũng phát ra tiếng răng rắc giòn tan, lúc sờ cho rằng nó rất cứng, sẽ đ.â.m cổ họng nhưng chờ lúc ăn vào miệng lại không tốn chút sức nào.
Mùi thơm vừa rồi ngửi qua hiện tại tràn ngập khoang miệng của nàng ấy, sau khi nếm kỹ lại còn mang theo một loại cảm giác ngọt ngào thanh đạm đặc thù, Tảo Nhi quý trọng mà nhai, cố gắng đối chiếu với lương thực mình biết.
Ăn vào có thể nếm ra vài phần mùi vị lúa mì, nhưng lúa mì là lương thực tinh, cho dù các nàng ăn cũng là trộn với những thứ khác để ăn, lúa mì trong bánh này tựa hồ được bỏ vào rất nhiều, không trộn thêm loại lương thực thô khác?
Nhưng mà sao nó lại giòn như vậy? Ăn ngon quá, ngon quá đi, Phương Tiên Nhi thật là tốt, thật hào phóng!
“Tảo Nhi tỷ sao thế, cái này ăn được không? Sao tỷ đột nhiên khóc thế?”
Giọng nói sầu lo của Đại Ngưu cắt ngang suy nghĩ của Tảo Nhi, lúc này nàng ấy mới phát hiện chóp mũi mình chua xót, không biết hốc mắt đã đỏ lên từ lúc nào.
Không tiện nói là đã lâu không được ăn lương thực ra hồn, hay là cảm thấy ông trời vẫn chưa quên các nàng, ở nơi cùng đường phái Phương Tiên Nhi tới cứu mạng, đáy lòng lại dấy lên hy vọng cố gắng sinh sống, tạm thời Tảo Nhi không rảnh đi tìm tòi nghiên cứu suy nghĩ trong lòng.
Rất nhanh nàng ấy lấy lại tinh thần, cầm bánh bột nói: “Có thể ăn, rất thơm, giống như bánh bột ngô làm từ lương thực tinh, Phương Tiên Nhi thật sự đáp ứng tâm nguyện của chúng ta! Đại Ngưu, ngươi giúp tỷ nấu chút nước, lát nữa ta bỏ hai cái bánh bột này vào nước nấu lên, mỗi người chia một bát canh ăn!”