Lưu Nhị Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, chỉ là đường xa nên mọi người không quen đường, trước khi đi phải chuẩn bị một chút, nếu không thì không yên tâm.”
“Nói thế cũng đúng.” Tảo Nhi thở dài: “Vậy chuyện đó để nói sau.”
Nói xong những chuyện này, nàng ấy lại nhớ tới chuyện của Tống thư sinh, hỏi mấy câu, sau khi hiểu rõ tình huống, nàng ấy lại nhỏ giọng hỏi: “Thúc, vậy chúng ta nói chuyện về Phương Tiên Nhi cho Tống tú tài nghe thế nào đây?”
Lưu Nhị Sơn nói: “Nếu chúng ta đã quyết định đón người vào, mỗi ngày ăn đồ ăn của Phương Tiên Nhi, lại muốn hắn dạy đám tiểu hài tử kia biết chữ thì chắc chắn không thể giấu chuyện này được, không bằng cứ nói sự thật cho hắn nghe.”
“Chỗ này của chúng ta, nếu như không có thuốc bột cũng không có ai dẫn đường thì về cơ bản không đi ra được.”
“Thế đạo này trước mắt sẽ không thể sống yên ổn được, mà hắn lại không có người thân, chờ ở chỗ này lâu thì mọi người đều thành người một nhà cả.”
Táo Nhi cảm thấy cũng đúng, lúc đó nàng ấy đề nghị để thư sinh vào núi, không phải cũng nghĩ như vậy sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play