Trong di chúc, cậu ấy lạnh lùng và xa cách nói với tôi. 

Trình Trì Ý là người tự do, dù chọn cuộc sống nào, cậu ấy cũng ủng hộ. 

Tôi chạy về phòng, ôm chặt cuốn nhật ký đã ố vàng vào lòng. 

Nước mắt rơi xuống mu bàn tay. 

Tôi hùng hổ bấm số Trì Nghịch. 

"Anh yêu, bọn họ bắt nạt em!" 

Tôi muốn đưa Trì Nghịch đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe. 

Cách thời điểm anh ấy ch.ế.t vì ung thư dạ dày còn mười năm, mọi thứ vẫn còn kịp. 

Nhưng Trì Nghịch đã trốn tránh tôi hơn nửa tháng. Như thể tôi là thú dữ có thể ăn thịt người vậy. 

Tôi đành phải chặn anh ấy trước quầy bánh kếp. 

Ánh mắt Trì Nghịch lạnh nhạt. Khác hẳn với vẻ nồng nhiệt đêm hôm đó. 

Tôi cười tủm tỉm: "Ông chủ Trì, thêm một cái xúc xích nướng và hai quả trứng nhé." 

Chàng trai vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm như một cái máy. 

Nhưng tay lại run lên, bị mặt bàn sắt nóng bỏng làm phồng một cái bọng nước. 

"Anh bị thương, em đau lòng." 

Nếu Trì Nghịch không biết nói lời ngon tiếng ngọt, vậy thì để tôi nói! 

Anh ấy chỉ cần ngoan ngoãn làm nữ chính trong truyện ngôn tình ngọt sủng là được rồi. 

Tôi nằm bắt cơ hội, điên cuồng tung ra những câu thả thính sến súa. 

Tai Trì Nghịch có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang đỏ ửng lên. 

Tôi vừa định đưa tay trêu chọc thì phía sau vang lên một tiếng cười khẩy. 

Chiếc Porsche bên đường hạ cửa kính xuống, Chu Dương ung dung chống cằm: 

"Tri Ý, em làm loạn đủ chưa? Tưởng rằng kiếm đại một thằng đàn ông nào đó là có thể khiến anh ghen à?" 

Anh ta liếc nhìn bóng lương Trì Nghịch, vẻ mặt chế giễu: 

"Hơn nữa còn là loại đàn ông không ra gì thế này." 

"Về nhà xin lỗi chị họ em đi, ngoan ngoãn một chút." 

Ngoan cái đầu anh!

Tôi chộp lấy chai tương cà trên bàn, ném thẳng vào mặt anh ta. 

"Anh ngoan ngoãn liếm sạch đi, tôi sẽ đi xin lỗi.” 

Chu Dương rất sĩ diện, bị tương cà dính đầy đầu đầy mặt, lại còn bị người ta vây xem, anh ta không kịp lau chùi, vội vàng nâng cửa kính xe lên. 

Người xem náo nhiệt ngày càng đông, Trì Nghịch mím môi, không nói một lời rồi rời đi. 

Tôi chạy theo. Gọi thế nào anh ấy cũng không để ý. 

Để trốn tôi, anh ấy đã vào nhà vệ sinh. 

Tôi đuổi theo. Mí mắt Trì Nghịch giật giật: 

"Đây là nhà vệ sinh nam!" 

"Vậy anh đi nhà vệ sinh nữ với em?" 

Anh ấy phớt lờ sự trêu ghẹo của tôi, lạnh lùng nói: 

"Trình Trì Ý, tôi sẽ không đi bệnh viện với em, chuyện của tôi cũng không cần em lo." 

"Tôi cứ muốn lo thì sao?" 

Trì Nghịch im lặng vài giây. 

Khi ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên vài phần ý cười lạnh lùng. 

"Đêm đó... chỉ là một cuộc giao dịch tình tiền, em đừng nghĩ nhiều." 

Tôi cố kìm nén cơn giận muốn đánh anh ấy. 

"Tình, tôi đã nếm thử rồi, tiền, anh nhận chưa?" 

"Hay là, đồng chí Trì Nghịch muốn thanh toán theo tháng?" 

Anh ấy á khẩu không trả lời được. 

Cả cổ trắng nõn cũng ửng hồng. 

Tôi vừa định nói đùa vài câu thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân. 

Trì Nghịch nhanh tay lẹ mắt kéo tôi vào buồng vệ sinh. Hơi bẩn. 

Tôi cau mày ghét bỏ, kéo tay áo Trì Nghịch. 

Anh ấy cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt không chút cảm xúc. 

Nhưng tay lại thành thật đỡ lấy eo tôi. 

Tôi thừa thế dẫm lên giày anh ấy, đầu cọ vào căm anh ấy. 

Khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn, mùi hương gỗ thoang thoảng trên người chàng trai át đi mùi nhà vệ sinh.

Trong không gian tĩnh lặng, tiếng nước chảy róc rách bên ngoài bị phóng đại vô hạn.

Kèm theo tiếng huýt sáo của một người đàn ông. 

Trì Nghịch nhíu mày, đưa tay che tai tôi. 

"Đi bệnh viện với em." 

Tôi mấp máy môi. 

Trì Nghịch không để ý.

Tôi đưa tay xuống dưới, "giữ vật làm con tỉnh". 

"Đi, hay không đi?" 

Tay hơi dùng sức. 

Bên tai vang lên một tiếng rên rỉ khàn khàn. 

"Chết tiệt --" 

Tiếng huýt sáo bên ngoài dừng lại. 

Cánh cửa mà Trì Nghịch đang dựa lưng vào bị gõ hai cái. 

"Anh bạn, ban ngày ban mặt mà ở trong nhà vệ sinh làm thủ công, kích thích vậy sao?"  

Bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Trì Nghịch, tôi nheo mắt siết chặt lòng bàn tay. 

Trong buồng vệ sinh nhỏ hẹp đột nhiên vang lên tiếng thở dốc khó kìm nén. 

Vì nhịn nên cả mu bàn tay đều nổi gân xanh. 

"Không đi?" 

"Đừng ép em hôn anh ở đây đấy!" 

Anh ấy siết chặt hàm, cứng nhắc gật đầu. 

Người bên ngoài đã đi rồi. Kế hoạch thành công, tôi kéo Trì Nghịch muốn ra ngoài, bị anh ấy kéo cổ tay lại. 

Anh ấy vội vàng quay mặt đi. 

"Em ra ngoài trước đi." 

Tôi liếc mắt xuống dưới. 

"Chậc. "

Đồng chí Trì Nghịch, đừng làm thủ công quá lâu nhé, không tốt cho sức khỏe đâu." 

Mặt anh ấy hoàn toàn đen lại. 

Hehe. 

Trêu chọc ông xã thật thú vị. 

10 

Để chắc chắn, tôi đã đặt lịch khám sức khỏe toàn diện. 

Nhìn tờ giấy khảm dài dằng dặc, Trì Nghịch cau mày phản đối.

"Tại sao phải kiểm tra nhiều hạng mục như vậy?" 

Tất nhiên không thể nói là sợ anh ấy bị ung thư. 

Tôi nhảy mặt với anh ấy. 

"Làm đàn ông của đại tiểu thư này, đương nhiên phải giữ gìn sức khỏe." 

"Trình Trì Ý, tôi không phải!" 

Anh ấy lạnh lùng phản bác. 

"Hửm? Đồng chí Trì Nghịch, anh thích chơi trò trên giường bệnh à?" 

"Nếu không muốn tôi hôn anh ở bệnh viện, thì ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đi khám đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play