Người cứu tôi rõ ràng là tên ngốc Trì Nghịch này.
Tôi đã xin bệnh án từ bệnh viện.
Vì cứu tôi, anh ấy bị gãy cả hai chân, cẳng chân bị đá cửa nhiều vết thương sâu hoắm xương.
Cố nén đau đớn, lặng lẽ biến mất khỏi thế giới của tôi.
Trong nhật ký, Trì Nghịch không viết lý do.
Bây giờ bị tôi hỏi dồn, anh ấy theo bản năng nằm chặt ga giường.
"Tôi không rõ."
Vẫn còn giả vờ.
Tôi nổi giận. Trực tiếp vòng tay qua cổ anh ấy, căn lên khóe môi.
Cắn mạnh một cái.
"Bây giờ rõ chưa?"
Anh ấy giật giật mí mắt, hạ giọng: "Xin lỗi."
"Không còn sóm nữa, tôi phải đi bán bánh kếp rồi."
Tôi tức đến bật cười.
Tôi đường đường là Đại tiểu thư nhà họ Trình, vậy mà còn không quan trọng bằng một cái bánh kếp ngũ cốc?
Trì Nghịch hai mươi chín tuổi rõ ràng không phải như vậy.
Chỉ cần nghe thấy tôi ho một tiếng qua điện thoại, anh ấy sẽ lập tức gác lại công việc, từ nước ngoài bay về.
Dù bận rộn đến mấy khi đi công tác, anh ấy cũng sẽ nhớ mua về đủ loại quà nhỏ mà tôi thích.
Tôi đi làm, anh ấy nhất định sẽ vòng đường đưa đón tôi mỗi ngày.
Trợ lý nói, với một ông chủ lớn như Trì tổng, thời gian còn quý hơn cả tiền bạc.
Miệng thì nói "không yêu", "không được", nhưng lại dành hết những thứ quý giá nhất cho tôi.
Chắc là tôi bị Trì Nghịch chiều hư rồi.
Không thể chấp nhận được sự khác biệt lớn như mười năm trước.
8
Về đến nhà, mọi người đều có mặt.
Từ Tĩnh vừa khóc vừa quỳ xuống đất.
“Cô, chú, cháu và Chu Dương trong sạch, cháu không biết tại sao em gái lại vu khống cháu.”
Chu Dương đỡ cô ta dậy, vẻ mặt đây phẫn nộ:
"Trình Trì Ý, em đừng có làm loạn nữa, mâu thuẫn giữa chúng ta, không cần thiết phải lôi người vô tội vào."
“Cô ấy là chị họ của em, không phải người hầu, Tại sao phải bảo cô ấy quỳ xuống?”
Mẹ tôi đau lòng ôm Từ Tĩnh vào lòng, dịu dàng an ủi.
Ba tôi cũng nghiêm khắc nói nhất định sẽ trả lại công bằng cho cô ta.
Tôi vẫn không hiểu nổi. Rốt cuộc Từ Tình có tư cách gì mà căm hận cả nhà chúng tôi đến vậy? Chỉ vì một người đàn ông?
Nếu kiếp trước cô ta nói thẳng là thích Chu Dương, tôi nhất định sẽ vui vẻ tác thành cho họ.
Nhưng cô ta lại không. Miệng thì ngọt ngào, trong lòng lại đang lên kế hoạch hãm hại tôi và cả bố mẹ tôi.
Thấy tôi không nói, Chu Dương càng thêm vênh váo.
"Em đến quán bar gọi trai bao, chẳng phải là để chọc tức anh, ép anh làm lành với em sao!"
“Tính khí tiểu thư có thể sửa đổi được không? Ngoại trừ anh ra còn ai chịu đựng nổi em?”
"Không chịu nổi thì chia tay đi!"
Lạnh lùng bỏ lại một câu, tôi trực tiếp lên lầu về phòng.
Chu Dương tức giận bỏ đi.
Bữa tối, trong nhà chỉ còn tôi và Từ Tĩnh. Cô ta mắt sưng húp, gượng cười:
“Trì Ý, Chu Dương thật sự rất thích em đấy! Em đối xử với anh ấy như vậy, anh ấy cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay.”
“Đó là bởi vì anh ta hèn hạ.”
Tôi chậm rãi xúc cơm vào miệng.
"Chị họ, thứ chị bỏ trong phòng khách sạn hôm đó, chia cho em một ít."
Tôi đã biết từ sớm cô ta đã bỏ sẵn hương liệu k.i.c.h d.ụ.c trong phòng. Nếu không... Trì Nghịch sẽ không mất kiểm soát như vậy.
Mặc dù dáng vẻ mất kiểm soát của cậu ấy rất đáng yêu.
Từ Tĩnh còn định chối cãi, bị tôi mỉm cười cắt ngang.
"Đưa cho em, nếu không em sẽ bảo cảnh sát đấy!"
Từ Tĩnh ngay cả giả vờ yếu đuối cũng không thể, vừa sợ vừa kinh hãi nhìn tôi.
"Trình Trì Ý, rốt cuộc em muốn làm gì?"
Tôi thở dài.
"Em thấy tiếc cho chị họ đấy!"
"Nếu chị thật sự mang thai con của Chu Dương, còn sợ anh ta không cưới chị sao?"
Kiếp trước Từ Tĩnh quả thật đã mang thai, cấu kết với Chu Dương làm sụp đổ sản nghiệp của nhà họ Trình.
Cô ta mơ tưởng trở thành bà Chu, nhưng không ngờ rằng khi mất đi sự che chở của nhà họ Trình, sự dịu dàng, chu đáo của cô ta trong mắt Chu Dương trở nên chẳng đáng một xu.
Chu Dương như phát điên, vẫn nhất quyết muốn cưới tôi.
Ngày cưới, Từ Tĩnh cầm dao găm lao tới.
Trong lúc hỗn loạn, tôi tốt bụng đẩy Chu Dương một cái. Vừa vặn trúng ngay lưỡi dao.
Cấp cứu suốt một ngày một đêm, Chu Dương tuy giữ được mạng sống, nhưng lại trở thành người thực vật.
Dù Từ Tình có chửi bới nói rằng người cô ta muốn đ.â.m là tôi, thì vẫn không thể tránh khỏi bị nhà họ Chu đưa vào tù, đứa bé trong bụng đương nhiên không giữ được.
Dòng máu duy nhất của Chu Dương đã mất. Nhưng với tình trạng sống dở chết dở của anh ta, những điều này cũng không còn quan trọng nữa.
Nhà họ Chu sau đó mới nhận ra đây là sự trả thù của tôi, nhưng họ không tìm thấy bằng chứng.
Nghiến răng nghiến lợi tuyên truyền rằng con trai họ là một chiến thần tình yêu đích thực, là người tình sĩ đã đỡ d.a.o cho vị hôn thê.
E rằng trên thế giới này chỉ có tên ngốc Trì Nghịch mới nghĩ rằng tôi yêu Chu Dương sâu đậm.
Trước khi ch.ết đã thuê cho tôi hơn chục vệ sĩ.
Mua vài căn nhà ở nước ngoài.
Lại âm thầm thành lập đội ngũ y tế công nghệ cao nghiên cứu kỹ thuật phục hồi cho người thực vật.