Tây viện La phủ ngày hè vang tiếng chim hót ve ngân, một thiếu niên úp quyển sách lên ngực, nằm ngủ say sưa trên chiếc ghế đặt dưới tàng cây.
“Công tử, công tử, mau dậy, mau dậy đi!”
Có tiếng người gọi, tay khẽ đẩy đẩy bờ vai y.
Ầm ĩ quấy rầy giấc ngủ trưa của y.
Giấc ngủ trưa ư? Y không chết sao? Chẳng phải y đang đọc một quyển sách kỳ quái à?
La Thư Ngọc mở bừng mắt, đập vào mắt là một gương mặt thân thuộc non nớt – Khánh Vượng mới mười sáu, mười bảy tuổi.
Khánh Vượng có làn da hơi đen, tức giận vui buồn đều viết lên mặt, hắn đã theo y vào phủ tam hoàng tử mấy năm. Bởi vì chủ nhân không được sủng ái, Khánh Vượng dần dần trở nên ít nói, trong một chiều đã trưởng thành, ở trong phủ luôn lên tiếng bênh vực y.
Nhưng mà, không phải Khánh Vượng đã chết rồi sao? Vì sao lại trông thấy hắn?
Còn nhớ khi quan binh đến phủ tam hoàng tử bắt người, mỗi kẻ đều mười phần hung hãn, Khánh Vượng tiến lên cản người cho y liền bị chúng đánh đập ngay tại chỗ mà mang thương tích. Sau đó hắn vào ngục cùng với y, đòi lính cấp thức ăn, kết quả bị tên cai ngục say rượu đánh chết, lúc ấy trong tay hắn còn nắm chặt cái bánh màn thầu lem luốc.
Nhìn thấy người thân quen trước kia đang ở ngay bên cạnh quá đỗi chân thực, La Thư Ngọc hoảng hốt, cho tới lúc giọng Khánh Vượng nôn nóng vang lên: “Công tử, xảy ra chuyện lớn rồi!”
La Thư Ngọc bị Khánh Vượng gào đến tỉnh, y mở mắt, vươn tay dùng sức nhéo mặt hắn: “Có đau không?”
Khánh Vượng nhăn mặt, hắn vội ghé sát vào La Thư Ngọc để giảm bớt lực kéo: “Công tử, công tử, đau đau đau, Khánh Vượng đã làm sai điều gì, sao ngài lại làm thế?”
La Thư Ngọc lắc lắc đầu, không biết chuyện đã xảy ra trong ký ức chỉ là một giấc mộng hay gì khác, y hơi mơ hồ, nếu đó là sự thật, vậy mình đã tá thi hoàn hồn sao?
Nhưng từ trước tới giờ chỉ nghe nói có linh hồn chui vào thân thể người khác thôi, còn y lại trở về đúng cơ thể mình, mà Khánh Vượng trẻ như vậy.
Được buông tha Khánh Vượng bắt đầu cuống quýt: “Công tử, thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!”
La Thư Ngọc tỉnh táo lại, y hỏi hắn: “Chuyện nào? Hoảng loạn như thế còn ra thể thống gì, để chủ mẫu nhìn thấy lại ăn gậy bây giờ, tới lúc đó ta cũng không giúp ngươi được.”
Khánh Vượng vội nhận lỗi: “Tiểu nhân biết sai rồi, mà việc rất gấp, ta vừa mới nghe lão gia và phu nhân nói hoàng thượng tứ hôn cho ngài và Tam hoàng tử đấy!” Cuối cùng cũng nói ra được chuyện làm hắn nóng ruột, nhưng sao công tử chẳng có vẻ gì là gấp gáp cả.
La Thư Ngọc cau mày: “Tứ hôn?”
Lần nữa nghe tới hai chữ này, trong lòng hơi chấn động, tuy nhiên y không phản kháng như kiếp trước: giận dữ uất ức, không cam chịu nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận.
Mà nghe đến ba chữ Tam hoàng tử, y hơi ngẩn ra.
Trước mắt hiện lên hình ảnh Lý Minh Cẩn bị vạn mũi tên đâm xuyên tim, còn có câu nói trước khi chết hắn nhiều lần nhấn mạnh kia.
“La Thư Ngọc, kiếp sau nhất định phải tránh xa ta…”
Y đã từng cho rằng Lý Minh Cẩn không có chút tình cảm nào với mình, bọn họ thành hôn đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ động phòng. Một lần duy nhất do Lý Minh Cẩn uống nhầm thuốc, rồi cùng y mây mưa, ký ức đêm đó còn khắc sâu, Lý Minh Cẩn rất dịu dàng, xong xuôi còn giúp y dọn dẹp, ôm y đi tắm, từ đầu tới cuối cũng chưa từng làm y bị thương.
Một người liều mình chắn đao đỡ tên cho y, làm sao lại không có cảm tình với y chứ?
Có lẽ vẫn luôn đắm chìm trong tâm trạng khổ sở, y chưa bao giờ hỏi Lý Minh Cẩn tại sao lại muốn lấy y, trên đời nhiều nữ tử và công tử có thể lựa chọn như vậy, vì sao lại chọn y.
Nước Đại Hạ phân ra ba kiểu người: nam tử, nữ tử và công tử.
Công tử có ngoại hình giống nam tử nhưng lại có thể sinh con như nữ tử, tuy nhiên năng lực sinh sản kém, không dễ thụ thai. Một gia tộc muốn cháu chắt nối dõi tông đường sẽ không tìm công tử làm chủ mẫu trong nhà, nhìn chung đều sẽ chọn nữ tử.
Địa vị của công tử tại nước Đại Hạ không cao, mặc dù lấy chồng cũng chưa từng được chọn làm chính thê. Nhưng Đại Hạ bây giờ khác trước, hiện nay hậu cung thánh thượng có một vị công tử được phong làm phi, thánh thượng rất cưng chiều, nhiều năm qua luôn giữ một vị trí trong bốn phi tần, nhờ đó địa vị công tử ở Đại Hạ được nâng cao lên.
Vừa nghe phong thanh thì quản gia đột nhiên chạy tới thông báo La Thư Ngọc đến tiền thính nghênh tiếp thánh chỉ.
La Thư Ngọc thay bộ quần áo khác dưới sự nhắc nhở của Khánh Vượng, y không ngờ thánh chỉ lại tới nhanh như vậy, hệt như đời trước, chẳng chừa cho y chút thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Nhưng bây giờ, y không cần.
Tiền thính tụ tập đủ người, phụ thân y – La Nhân Thọ, đương gia chủ mẫu, lão thái thái đã qua sáu mươi, huynh đệ muội trong nhà đều có mặt.
La gia tương đối phức tạp, La Thư Ngọc là công tử con của người vợ cả, thế nhưng mẫu thân y là Trần thị bị bệnh qua đời vài năm trước, bây giờ đương gia chủ mẫu là Lưu thị đã theo La Nhân Thọ nhiều năm. Trần thị qua đời một năm thì Lưu thị được cất nhắc lên vị trí chính thê, dưới gối bà ta có một nữ tử và một công tử rất được chiều chuộng, ngay cả lão thái thái cũng phải nể mặt bà ta vài phần.
Mặc dù La Thư Ngọc không được phụ thân coi trọng, nhưng rốt cuộc y vẫn là công tử dòng chính, thường ngày tuy thiếu thốn chút ít nhưng vẫn có thể sống sót.
Ngồi trên ghế thái sư đặt ở chính đường là một vị hầu gia, thái giám đứng bên cạnh nâng thánh chỉ.
La Nhân Thọ đang nói vài lời khách sáo với Văn Xương hầu.
Văn Xương hầu đã nhiều tuổi, rất tinh mắt, vừa nghe có người nói “Tam công tử đến” liền đứng dậy, bảo La Nhân Thọ: “La thượng thư, bắt đầu tuyên thánh chỉ được rồi.”
La Nhân Thọ nâng tay, cung kính nói: “Mời Hầu gia.”
Văn Xương hầu chờ người nhà họ La đồng loạt quỳ xuống, liền dõng dạc:
“La Thư Ngọc tiếp chỉ.”
La Thư Ngọc nhanh nhẹn quỳ xuống, tư thế đoan trang đúng mực, Văn Xương hầu liếc mắt nhìn, ông cảm thấy đây là đứa trẻ tốt, dáng vẻ này phong thái này mà lại phải gả cho Tam hoàng tử, thật đáng tiếc.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: La Thư Ngọc – con trai Thượng thư bộ Lễ La Nhân Thọ đoan trang đúng mực, hiền từ nhân hậu, dung mạo xuất chúng, thái hậu và trẫm trong cung nghe thấy cũng vui mừng. Hiện giờ Tam hoàng tử đã hai mươi, tới độ tuổi kết hôn, dĩ nhiên nên chọn người có đức có tài. La Thư Ngọc công tử sánh cùng Tam hoàng tử là duyên trời tác hợp, tài tử giai nhân, đặc biệt gả cho Tam hoàng tử làm phi. Toàn bộ lễ nghi giao cho bộ Lễ và phủ khâm thiên cùng chuẩn bị, chọn ngày lành tháng tốt để thành hôn. Khâm thử!”
La Thư Ngọc tai nghe thánh chỉ, nỗi lòng bay xa.
Lý Minh Cẩn, La Thư Ngọc ta đời này nhất định đối với ngươi – không rời không bỏ.
– Hết chương 1 –