Cổ họng ọe một cái, Lôi ca thiếu chút nữa nôn ra, không dám tưởng tượng ông già mà cứng rắn thêm một chút nữa thì có chuyện gì xảy ra.
Có điều giờ thì chẳng ai dám xem thường thành quản giá áo túi cơm được liền bảy cái bánh nướng kẹp thịt nữa. Lôi Đại Bằng cố nhịn, nhìn sang tên bán dưa hấu, sắn tay áo lên, khuỳnh chân đi như vịt, huênh hoang nói:" Các người cùng thế, hoặc cho anh mày ăn no, hoặc là biến khỏi tầm mắt anh mày ... Tôi nói cho các người biết, tôi còn chưa phải ăn khỏe nhất đâu, Đại Béo, Nhị Béo tới đây ... Ợ ..."
Còn có người ăn khỏe hơn nữa à? Không ai tin.
Đại Béo và Nhị Béo thấy lão già hay nằm lăn ra đất ăn vạ "thành quản đánh người" đã chạy rồi, nên không sợ nữa, gọi là chạy tới ngay.
Quần chúng vây quanh xem ồ lên, cười nghiêng ngả, hai vị này còn cao hơn, còn béo hơn Lôi Đại Bằng, đứng đó sừng sững như núi thịt, mắt nhìn chằm chằm vào dưa hấu trên xe ba bánh. Lúc này không nói gì còn hơn muôn lời nói, bán dưa hấu đẩy xe chạy luôn, chứ để bọn chúng ăn thì sống làm sao được nữa. Hắn vừa đi một cái cư dân càng cười tợn, mấy bán hàng rong còn lại chịu sức ép quá lớn nào là xe ba bánh, xe đẩy, gồng gánh tan đàn xẻ nghé, sợ bị thành mục tiêu kế tiếp.
Ba tên buổi đuổi hết đám bán rong, quần chúng vui lắm, chỉ chỉ trỏ trỏ, cười tươi hơn hớn, ai bảo thành quản đáng ghét nào? Ba vị trước mặt đáng yêu vô cùng, anh cười bọn họ, bọn họ càng cười ngốc nghếch, lại còn chắp tay nói với quần chúng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT