Có Lôi ca ở đâu, ở đó không còn tịch mịch.
Có Lôi ca ở đâu, nơi đó không có buồn chán.
Đến buổi trưa ăn cơm, Lôi Đại Bằng dứt khoát kéo cả Đơn Trường Căn tới ăn cùng, cơm chưa ăn xong đã có mấy phụ huynh đưa tới hai gánh rau và một sọt dưa ngọt mới hái, còn có hạnh núi và táo chưa chín, ai cũng rất nhiệt tình.
Lôi ca từ bao giờ có uy tín trong dân như thế? Hỏi chú Đơn mới biết, Lôi Ngốc đi thăm nhà học sinh, thấy nhà nào nghèo khó quá mức, hắn liền cho vay tiền, nào là tiền phân bón, tiền thuốc trừ sâu, tiền khám bệnh, rốt cuộc đã cho vay bao nhiêu thì hắn chẳng đếm, cũng chẳng nhớ. Vài chục đồng, trăm đồng với Lôi Ngốc có là cái gì, nhưng trong mắt người nhà quê, khi đang cần tiền gấp thì đó là ân tình cực lớn.
Đó cũng là nguyên nhân mà chú Đơn nửa khen nửa chê tên khốn kiếp đó. Chứ còn không à, giữa trưa hắn đòi uống rượu, nói ở nhà phải nhịn tới phát điên rồi, Tư Mộ Hiền phải đem mẹ hắn ra uy hiếp, hắn mới thôi.
Buổi chiều có tiết thể dục, năm thứ tám, Lôi ca hứng khởi đem toàn bộ dụng cụ thể dục ra, gọi đám học sinh ra sân chơi đùa, cả đám đuổi nhau hò hét náo loạn, náo nhiệt vô cùng. Học sinh các lớp khác ngứa ngáy, chửng tập trung vào học được, làm mấy người khác bực bội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT