Ngồi xuống chiếc ghế dài dưới hàng cây, điện thoại lần này do mẹ gọi tới, hỏi tình hình rồi thúc giục y trở về. Đơn Dũng vâng dạ đối phó, trước mắt là hình ảnh ở bệnh viện, khoa trầm cảm đó với người bình thường là chỗ đứng sợ. Y nghĩ, cô gái từng làm y rung động có lẽ đang tựa như cái xác mất đi linh hồn lang thang trong thế giới không tiếng động nào đó, mặc ánh sáng sinh mệnh đang trôi đi từng chút một. Y không chấp nhận như thế.
"Sư tỷ, chị ở đâu? Chẳng lẽ chị thực sự không muốn em tìm ra chị nên trốn thật xa rồi."
Đơn Dũng bất lực và hối hận, hai tay ra sức vò đầu.
Thời gian là thứ mài mòn ý chí nhất, Đơn Dũng lúc này sắp bất lực tới muốn khóc rồi. Nhiều ngày trôi qua, tóc dài ra, râu cũng dài ra, mặt càng tiều tụy, y chỉ còn lại chút ít tinh lực duy trì.
Lại một ngày nữa tìm kiếm không có kết quả.
Tịch dương ngả về phía tây, chiếu ánh nắng sót lại tàn úa lên khu nhà Đh Nam Hạ, đám sinh viên từ trong từng khu nhà nói cười đi qua, chẳng ai chú ý tới vị khách ngồi trên ghế dài, dù thi thoảng có cũng chỉ là ánh mắt thoáng qua. Loa trường phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng truyền khắp khung cảnh yên bình mà náo nhiệt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play