Rầm! Lôi Đại Bằng cật lực ném cái giỏ cả lên sau xe của Đơn Dũng, đưa hai tay tới mũi ngửi, mùi tanh làm hắn nhăn mặt, kiếm cái giẻ lau chùi vào đó. Tư Mộ Hiền đeo ba lô, cũng ném lên xe, thấy Lôi ca mệt phờ, trêu:" Úi, Lôi ca, mới có thế mà không chịu được rồi à, nhớ năm xưa chúng ta trộm cá, cậu vác bao chạy nhanh hơn thỏ cơ mà."
"Nhưng mà bây giờ không cần trộm nữa, thế nên mới mệt." Lôi Đại Bằng xoa bụng, lại béo thêm rồi, không còn sự thần dũng năm xưa nữa.
Hai người nhìn Đơn Dũng mời thuốc tán gẫu với quản lý đập chứa nước, trả thuyền máy cho quản lyd viên, dù sao năm mới chẳng có ai tới, tạo điều kiện cho người ta thì mình cũng được lợi. Cho ba vị kia vào hồ chứa nước một ngày một đêm, quản lý trố mắt, không ngờ ba vị này giỏi thế, vác về ba cái giỏ cá, có điều trong tay hắn cũng có một cái giỏ nên không nói gì cả.
"Đi thôi, về còn kịp ăn cơm trưa." Đơn Dũng vẫy tay gọi hai người.
Mọi người lên xe, người ngáp người vặn mình, đêm hoa đốt lửa trại thức khuya, sau đó ngủ trong lều chẳng thoải mái. Tư Mộ Hiền díp mắt ngáp mấy cái liền, Lôi Đại Bằng không chịu yên thân, từ ghế phụ lái quay đầu kéo Tư Mộ Hiền:" Này này Hiền đệ, hỏi cậu chuyện này."
"Lôi ca, cậu để tôi ngủ chút được không, mở mắt ra thì cậu nói, nhắm mắt vào thì cậu ngáy, ở cạnh cậu đúng là không chịu nổi." Tư Mộ Hiền mặt mày đau khổ, trước kia ở cùng phòng mấy năm không thấy gì, không ngờ rằng mới hơn một năm chia tách đã không thích ứng được với thói quen của Lôi Đại Bằng nữa.
"Hỏi đúng một câu thôi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play