Tống Tư Oánh lái xe ra đường, lòng vẫn đầy hồ nghi, thấy chuyện này khác thường, chưa nói cô không thấy Đơn Dũng là người rộng lượng tới mức đó, cho dù là y rộng lượng cho Đào Thành Chương một cơ hội làm lại, người ta chưa chắc đã cần. Dù sao người ta từng là phú hào một phương, bây giờ dù có đi xuống cũng hơn đứt người thường, thậm chí cô thấy bằng vào tài sản của Đơn Dũng bây giờ, chưa chắc bằng gia sản còn lại của Đào gia.
Xe đi vào tiểu khu lúc nào không hay, Tống Tư Oánh hỏi Đơn Dũng xuống xe:" Có cần tôi đợi anh không?"
"Cô muốn đợi kết quả chứ có phải đợi tôi đâu, thích đợi thì đợi."
Đơn Dũng đáp làm Tống Tư Oánh muốn nhổ một bãi nước bọt vào mặt y.
Lúc nói thì mạnh miệng lắm, kết quả là Đơn Dũng đi qua đi lại trước lầu khu nhà Đào Thiên Hạc rất lâu, có vẻ do dự không biết nên lên hay không, cô cũng khẽ thở dài, chuyện ân oán, người ngoài thực sự khó nói được. Không ngờ cửa tầng lầu vừa mở ra, Đơn Dũng nhanh như chớp đưa tay giữ nắm cửa, lách mình vào như trộm.
"Đồ tiểu tặc, té ra là không gọi được cửa, đợi có người ra à?" Tống Tư Oánh đập đầu vào vô lăng, mình đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Đập đầu xong cô lại trầm tư, gần đây cô nhận ra Đơn Dũng thay đổi mỗi lúc một lớn, không còn gay gắt như trước kia, làm chuyện gì cũng quá khích quyết liệt bất kể hậu quả nữa, mà giống Đơn Trường Khánh, làm việc một cách lặng lẽ nhẹ nhàng hơn. Tựa hồ lột bỏ cái bề ngoài có vẻ gian trá, con người càng lúc càng thành thật trung hậu, lần này tới tìm Đào Thành Chương là minh chứng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play