"Tôi, tôi ..." Phương Vạn Long nói nhỏ tới gần như không nghe thấy, hơi thở dồn dập.
"Tôi sẽ đem tất cả những thứ ông cho tôi, trả lại nguyên xi cho nhà ông, cho con trai ông, vợ ông, để cả nhà ông nếm thử tư vị đó ... Hoặc đơn giản hơn chút, dùng cách giang hồ, chặt chân tay con ông ném hắn ra ngoài đường tự sinh tự diệt. Đương nhiên, tôi không tự làm đâu, tôi học ông, trốn ở phía sau che miệng cười trộm nhìn kết quả, chỉ cần ông sống đủ lâu thì sẽ nhìn thấy thôi."
Mặc dù Đơn Dũng nói người khác nhưng Đào Thành Chương lại đổ mồ hôi ròng ròng, nhìn con gái của mình, từ lúc sinh ra tới giờ, ông luôn cưng chiều hết mực, đừng nói xảy ra chuyện gì, mỗi lần nó cảm sốt cũng làm ông ta thấp thỏm.
"Tôi đã nói, quy tắc hôm nay do tôi quyết định, tôi nói được làm được." Đơn Dũng nhìn xoáy vào gương mặt của phờ phạc của Phương Vạn Long, một chút thương xót cũng không có.
Phương Vạn Long đã là nỏ cứng hết đà, rốt cuộc không chịu nổi, ngã vật ra sau trong đôi mắt như lang sói của Đơn Dũng, tay chân và cổ co giật dữ dội, miệng phát ra tiếng khọt khẹt, nước bọt bắn tứ tung.
Trong túi lăn ra một lọ thuốc, lăn lông lốc trên mặt đất, ông ta nhìn theo lọ thuốc lăn xa dần, tay vươn ra nhưng không với tới, ý thức dần mất đi.
Bệnh tim tái phát rồi, Tiền Trung Bình ngây dại nhìn giám đốc Phương co giật trên mặt đất, tới ông ta cũng chảy nước dãi cũng, quỳ sụp xuống muốn bò tới ôm chân Đơn Dũng cầu xin, vừa bò vừa hồ:" Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi không làm gì cả."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play