Đúng 17 giờ, ngõ Tiểu Doanh đường Tân Doanh, Mễ Man Thương tới thùng rác số 27, thấy có người nhặt ve chai, ông ta sợ có chuyện ngoài dự liệu chạy tới chửi mắng đuổi nhặt ve chai đi. Sau đó nhân vật cấp ông chủ này không sợ bẩn, tự mình cho tay vào thùng rác, thùng rác không nhiều đồ, vỏ hoa quả, vỏ đồ uống, cơm thừa. Lão Mễ mò tới đáy thấy cái hộp giấy, chắc là thứ này rồi, lấy vội bỏ chạy về chiếc xe thương vụ đắt tiền, trong ánh mắt kinh ngạc của nhặt ve chai thập thò gần đó.
Di Tuyên đã tỉnh, vừa nhìn thấy cái hộp, thiếu chút nữa sợ ngất xỉu luôn, may mà ở trong xe có người đỡ. Bạch Hoành Quân trấn an:" Dì Tuyên, dì xem phim kinh dị nhiều quá rồi đấy, đừng tự dọa bản thân như thế."
"Mau mở ra, mau mau lên." Mẹ Lão Ngoại giục, may là còn trấn định được, rất sợ mở ra cái thấy ngón tay gì gì đó.
Mễ Mãn Thương mở cái hộp quấn đầy băng dính, rất chậm, thực ra ông ta cũng lo lắm, mấy thằng nhãi ranh Hậu gia, Điền gia, Yến gia xưa nay luôn chơi quá tay, thời đi học đánh nhau với người ta, đánh người ta tàn tật, rốt cuộc nhà kia còn phải chuyển trường, không dám cả nhận bồi thường. Có câu kẻ ác sẽ có kẻ ác trị, ông ta cũng sợ trong cái hộp này là một phần nào đó trên người mấy thằng nhãi kia.
Mở ra rồi, Mễ Mãn Thương nhắm tịt mắt đổ xuống, không thấy ai kêu la mới mở mắt nhìn. May quá, là cái ví tiền với đống đồ vật nhỏ.
Dì Tuyên nhìn một cái là nước mắt nước mũi lại chảy ròng ròng, nhìn CMT, còn có đồng hồ đeo tay, đếm từng thứ, nói đây là đồ của con tôi, do cha nó tặng, Hoành Quân, liệu chúng nó có hại con bà rồi không ... Bên cạnh cũng có một bà mẹ thấy vật nhớ người, khóc rống lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT