Đơn Dũng khẩn cấp chạy về.

Tối qua đã hoài nghi Vương Hoa Đình rắp tâm bất lương, lấy lòng Lôi Đại Bằng, nói không chừng liên quan tới chuyện tẩy chay nhà bếp. Người khoa thể dục ngầm thông đồng với nhau, giao hẹn không tới nhà ăn, nhưng danh nhân như Lôi Đại Bằng lại đường hoàng tới nhà ăn sẽ có tác dụng làm gương, hiệu quả rất lớn. Tối qua Đơn Dũng đã muốn nhắc nhở, nhưng nhìn Lôi Đại Bằng trở về với vẻ ngây ngất, không nỡ làm tổn thương tới tình cảm mong manh của hắn, chỉ mong đừng xảy ra chuyện ngoài dự liệu.

Nhưng chuyện chẳng như ý nguyện, Đơn Dũng chạy về KTX , lên tầng hai, từ ngoài đã nghe thấy tiếng ồn ào, đẩy cửa đi vào thấy Lão Bao, Chân Thối dẫn theo bảy tám người bạn cùng lớp. Thường ngày đá bóng, uống bia, tán gái, bốc phét với nhau, hôm nay không khí không tốt, vây quanh Lôi Đại Bằng ngồi ở trên giường.

Lôi Đại Bằng thấy cứu binh tới, đứng dậy hét :" Đản ca, Đản ca, anh về rồi, bọn chúng gây sự với em."

" Mày còn nói được à, bọn tao tẩy chay mới có chút khởi sắc, mày lại dẫn một đám con gái tới nhà ăn, ăn uống ầm ĩ, hôm qua đi đã đành, trưa nay mày lại tới." Lão Bao mặt đỏ gay, nói năng không còn khách khí gì nữa:

Chân Thối tiếp lời:" Lôi ca, lần này anh định phá đám bọn tôi đấy à?"

"Ăn có hai bữa cơm, tới mức đấy không?" Lôi Đại Bằng méo mặt giải thích, không ngờ khó khăn lắm mới được một ngày tình trường đắc ý, lại chọc giận một đám anh em:

"Cái gì mà không tới mức? Mày là danh nhân trong trường, bao nhiêu người chú ý, định hại anh em đấy à?"

"Huống hồ mày dẫn liền bảy tám em gái tới, ầm ĩ thế nào mày biết không? Mày thì sướng rồi, không nghĩ tới anh em à?"

Có người theo dõi tin trên mạng, ở sau lưng mọi người nói :" Hết rồi, hết rồi, Lão Bao, không cần ban quản trị xóa bài, chúng ta không cầm cự được quá hôm nay đâu."

Mọi người quay đầu, trên laptop của Lôi Đại Bằng hiển thị một bức ảnh, Lôi Đại Bằng vừa nhìn một cái, thiếu chút nữa hét lên. Đó là ảnh của hắn cùng Vương Hoa Đình và mấy cô gái xinh đẹp ăn cơm cùng nhau, có người khoa Anh Ngữ, khoa Lịch Sử, còn có cán bộ hội sinh viên. Trong bức ảnh, Lôi ca cười tít mắt xới cơm, phía dưới là dòng chữ, nhà ăn đưa ra nhiều phương án cải thiện cơm nước, tăng thêm món ăn hợp khẩu vị sinh viên, được hưởng ứng nhiệt liệt.

Thế là đám anh em khoa thể dục quay sang nhìn Lôi Đại Bằng như mang thù hận giai cấp, Lôi Đại Bằng có ngốc tới mấy cũng không dám nói nữa.

Xưa nay băng hỏa không thể dung hòa, sinh viên bình thường và hội sinh viên không thể đái cùng một bô, vậy mà một danh nhân trong đám sinh viên lại đứng cùng với những cán bộ hội sinh viên, ảnh hưởng quá tệ, làm đám anh em lòng nguội lạnh.

Còn có chuyện tệ hơn, cũng trang diễn đàn trường, người kia chỉ :" Mọi người xem, bình chọn soái ca trường cũng bị phá rồi."

Tư Mộ Hiền vừa nhìn một cái phì cười, người đứng đầu bầu chọn soái ca trường không ngờ là Lôi Đại Bằng mắt bên to bên nhỏ, đang làm vẻ mặt thâm trầm, phối với tiêu đề " Ai ngầu hơn Lôi ca, còn hơn cao phú soái.". Chẳng biết là ai viết, học theo phong cách ăn nói gây sốc của Lôi ca, nói Lôi ca ở trong trường theo đuổi nữ sinh vô số, đó gọi là dũng khí; nói hắn dán giấy tuyển bạn gái ở KTX nữ, đó là si tình; từng theo đuổi ai hỏng đó gọi là kiên trì. Chứ không à, giờ khổ tận cam lai, lọt vào mắt tám mỹ nữ rồi ...

Đã thế Tư Mộ Hiền còn dùng chất giọng rất thi ca đọc ra, làm mọi người càng nghe càng sôi máu, Lôi Đại Bằng có chút sướng, việc này không biết ai làm, thực sự là tri âm của mình, chỉ không biết phải làm sao để nguôi cơn giận của đám anh em.

" Mẹ nó, quân phản bội."

" Thằng Hán gian chó chết."

Một loạt tiếng chửi bới đầy căm tức trút xuống, bọn họ cũng chẳng làm gì Lôi Đại Bằng, chỉ chởi bới trút giận.

Lôi Đại Bằng ôm đầu che mặt, hổ thẹn vô cùng, ấp a ấp úng giải thích :" Các anh em, tôi kỳ thực thân ở doanh Tào mà lòng ở Hán, ngồi bên cạnh mỹ nữ nhưng nghĩ tới mọi người ... Có câu anh em như chân tay, nữ nhân như y phục ... Đản ca, anh nói gì đi chứ, em không cố ý, mọi người đừng như vậy ... Không phải vì em thành đệ nhất soái ca nên mọi người ghen tỵ chứ?"

Hắn nói thế mọi người càng tức, có điều trước giờ hai bên thân thiết, trở mặt không tới mức thành thù, hơn nữa còn có thể làm gì? Đánh hắn à? Cả đám bực bội chửi rủa một hồi rồi bỏ đi, thề không đội trời chung với phòng 222.

Lôi Đại Bằng cuống lên giữ lại :" Này này đừng đi, các anh em, thế này đi, tôi mời một bữa, được chưa? Địa điểm cho các anh em chọn, coi như thỉnh tội. Mọi người, không tới mức chưa được sờ tay em nào, mọi người đã coi tôi thành giặc bán nước chứ ? ... Này, đừng đi, hay là mời Đản ca làm vài món ngon cho mọi người ... Đừng đi mà ..."

" Ăn ăn cái b ... Mẹ nó, chỉ biết ăn, ăn cái này này." Lão Bao đẩy tay đẩy Lôi Đại Bằng ra giơ ngón giữa lên:

Sầm, cửa phòng đóng lại thật mạnh.

Giờ tới mời ăn cũng không vãn hồi được lòng anh em rồi, như vậy có nghĩa là đã tức giận thực sự, không giữ được một ai. Lôi Đại Bằng líu lưỡi, Đơn Dũng đuổi theo nói chuyện với bọn họ, có điều lát sau lại quay về một mình. Lôi Đại Bằng rầu rĩ vô cùng, không ngừng gãi tai nhìn Tư Mộ Hiền hỏi ý, Tư Mộ Hiền vẫn đang nằm trên giường xem sách, có vẻ cũng tức giận :" Đừng hỏi tôi, tôi đã bảo với anh rồi, tình yêu cũng có giá của nó."

Lôi Đại Bằng cầu cứu lão đại, Đơn Dũng chán nản vì kế hoạch đổ vỡ trong gang tấc, thở dài :" Chuyện này đã mất cơ hội tốt nhất, hội sinh viên đã chiếm được thượng phong, trường học xử lý nguội, chỉ cần cải thiện nhà ăn một chút, rồi thông qua hội sinh viên cổ động. Chẳng bao lâu những sinh viên túi tiền eo hẹp chỉ còn cách quay lại nhà ăn thôi, chúng ta không xoay chuyển được tình thế nữa."

Hơn nữa lúc này cũng không ai dám nhảy ra, ai thò đầu ra là gặp họa ngay. Chuyện này Đơn Dũng vốn cùng đám Lão Bao Chân Thối có tính toán từng đường đi nước bước. Ai ngờ Lôi Đại Bằng nhảy ra giữa chừng, làm hỏng hết mọi toan tính của đám anh em, lần này Lôi Đại Bằng bị coi là phản đồ chắc rồi. Đơn Dũng suy nghĩ một lúc, thấy chuyện này phải nói :" Đại Bằng, thời buổi này cái gì cũng có thể tin, chỉ hai chữ tình yêu là không thể tin được. Cậu nghĩ Vương Hoa Đình có thể nhìn trúng cậu sao?"

" Có thể chứ, bọn em nói chuyện vui vẻ lắm, cô ấy còn nói khi nào thực tập sẽ gọi em theo." Lôi Đại Bằng đắc ý khoe:

Đơn Dũng chán nản, người anh em thật thà này bị lợi dụng rồi :" Cô ta chỉ chơi đùa với cậu thôi.

" Tán gái không phải cũng là chơi đùa sao? Anh dạy em phải biết hưởng thụ quá trình mà?"

" Ý anh không phải như thế, ý anh là cô ấy căn bản không hề có ý với cậu." Đơn Dũng hết lòng khuyên can, y không muốn đả kích hắn:

Ai ngờ không nói thẳng ra thì hắn không hiểu, Lôi Đại Bằng hỏi ngược lại :" Vậy anh nói xem, cô ấy có ý gì với em, anh không thấy làm sao anh biết? Hay là anh cũng có ý với cô ấy."

" Anh ..." Đơn Dũng bị hỏi á khẩu, hết cách, đành từ bỏ, Lôi Đại Bằng cũng giống người bình thường, bị tình yêu làm đầu óc mê muội, trở nên càng vô lý.

Nhưng Lôi Đại Bằng chưa chịu, cầu khẩn Đơn Dũng :" Đản ca, kệ cô ấy có ý gì, em nhờ anh một việc, hôm nào làm mấy món ngon, em mời Vương Hoa Đình ăn một bữa, đảm bảo lấy được trái tim cô ấy." 

" Đại Bằng, không phải ai cũng mê ăn uống như chúng ta đâu." Đơn Dũng cạn lời, chẳng chấp, nếu không chẳng thể chơi với nhau bao năm như vậy:

" Làm cô ấy vui thôi mà, trước kia chúng ta làm thịt băm chim sẻ, trứng kiến, bánh ong mật, bánh bao người ... Nữ nhân đều thích những thứ nhỏ nhắn lạ lùng, em mang về cho mẹ, mẹ em thích vô cùng. Dùng chiêu này tán gái, chắc chắn sẽ thành, không cần anh tìm cô ấy, cô ấy sẽ tìm anh." Lôi Đại Bằng nói văng nước bọt, ao ước vô cùng:

Tư Mộ Hiền ở bên nói :" Cậu chỉ biết chẻ củi đốt bếp, sao hả, tán gái còn muốn bọn tôi tốn công sức à?"

"Đừng cắt lời ... Đại Bằng cậu nói cái gì hả?" Đơn Dũng tựa hồ tóm được linh cảm nào đó trong đầu, bỗng nhiên ra sức xua tay ra hiệu im lặng, kích động hỏi:

"Làm cô ấy vui thôi mà, đước kia chúng ta làm thịt băm chim sẻ, trứng kiến, bánh ong mật, bánh bao người ..." Lôi Đại Bằng bị Đơn Dũng đột ngột lên cơn thần kinh làm chẳng hiểu gì cả:

"Không phải, đoạn sau đoạn sau ... Không cần anh tìm cô ấy, cô ấy tìm anh phải không?" Đơn Dũng dùng giọng nghi vấn hỏi, chẳng đợi hắn trả lời vỗ trán lẩm bẩm :" Mình thật ngốc, đúng rồi, làm sao mà phải khổ cực nghĩ cách tìm cô ấy, để cô ấy tới tìm mình không phải là vấn đề được giải quyết rồi à? ... Ha ha ha, Đại Bằng, cậu đúng là thiên tài, anh nghĩ cả đêm không ra, cậu nhắc nhở anh. Anh đi đây ... Đại Bằng, chuyện của cậu không thành vấn đề, muốn ăn gì cứ nói, muốn theo đuổi Vương Hoa Đình cũng không sao, con người phải có lý tưởng, nếu không có chút theo đuổi thiếu thực tế thì sống thật vô vị."

Nói xong là vội vội vàng vàng mở cửa chạy mất, cứ như phát hiện lục địa mới.

Người đi rồi, Lôi Đại Bằng chưa hết sững sờ, quay sang hỏi Tư Mộ Hiền :" Lão đại làm sao thế, từ tối qua tới giờ bất thường, điên điên khùng khùng."

"Anh ấy giống cậu, rơi vào lưới tình rồi." Tư Mộ Hiền cảm thấy rất buồn cười:

"À, bảo sao .... Tôi nói cho cậu biết nhé Hiền đệ, lão đại năm xưa thời cao trung không phải gọi là Đản ca đâu, biết gọi là gì không?"

"Không biết, gọi là gì?"

" Nhà anh ấy mở nhà hàng Lư Uyển, anh ấy tán mấy cô gái liền, mọi người gọi anh ấy là Lừa Giống."

"Ha ha ha, có đúng không thế, để lát tôi hỏi anh ấy."

" Đừng, chuyện trước kia mà cậu dám nhắc tới, anh ấy đánh tôi đấy ... Này, này, cậu nói xem anh ấy đang tương tư ai, Tống Tư Oánh à?"

Hai người lén lút nói sau lưng lão đại, lão đại không có mặt thì tất nhiên không ngại bôi xấu một chút, hơn nữa đều rất hứng thú với đời tư của lão đại. Ví như trước đó có em gái lái xe đi học cứ vài ba ngày lại tìm lão đại, làm Lôi Đại Bằng thấy cây già nở hoa mới rồi. Vụ này thì Tư Mộ Hiền cũng rất hóng hớt ghé tai Lôi Đại Bằng thì thầm, vừa nghe nói là cô nương nhà Tả Lão, Lôi Đại Bằng như nghẹn cả cái bánh bao.

" Thế nào, ngầu không?" Tư Mộ Hiền tấm tắc khen, lão đại đúng là, không đi theo con đường tầm thường mà:

"Oa, lão đại ngầu quá mức rồi." Lôi Đại Bằng hồi lâu mới hoàn hồn, lập tức rất nghiêm túc, cũng rất bình thường nói với Hiền đệ :" Tôi thấy con người nên sống thực tế một chút ... Tôi nói cho cậu biết, những thứ khác tôi không bằng anh ấy, nhưng ở điểm này, tôi thấy chúng ta đều thực tế hơn anh ấy."

Lôi Đại Bằng dùng giọng điệu triết gia bình phẩm chuyện Đơn Dũng và cô nương nhà Tả Lão, Tư Mộ Hiền cứng họng, hai anh em nhà này kỳ thực khác gì nhau đâu, cậu nghĩ cậu theo đuổi Vương Hoa Đình thì thực tế hơn chắc?

………. ………. ……….

Trời tối, chiếc Mercedes đưa đón khách của khách sạn Khải Lai Duyệt được mấy chiếc Audi chính phủ dẫn đường, lại kết thúc hành trình một ngày, đỗ trước cửa khách sạn. Trông cửa chạy ra mở cửa xe, giám đốc Phùng và mấy quản lý khách sạn khom người đón ở cửa, không phải khách sạn chưa từng đón khách quan trọng hơn cha con Tả gia, nhưng mà vị khách được lãnh đạo thành phố coi trọng thế này thì hiếm có.

Chứ không à, bí thư thành ủy, thị trưởng cùng các lãnh đạo khác tháp tùng tới mười mấy người, xuống xe một cái từng người bắt tay hàn huyên với Tả lão, nói cả ngày vất vả, chắc là mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm rồi đưa cha con Tả gia tới tận thang máy. Lúc này trưởng phòng Hứa đảm nhận tiếp khách mới thở phào, vừa mới ngồi nghỉ ở đại sảnh thì giám đốc Phùng sán tới, hỏi có cần chuẩn bị tiệc tối không? Trưởng phòng Hứa nói ăn rồi, hành trình buổi chiều là tới khu phong cảnh Nhị Hiền Trang du lãm. Giám đốc Phùng nhìn thân hình ục ịch của trưởng phòng Hứa, e là ông ta mới vất vả, cười thầm trong lòng.

Đợi một lúc thì các lãnh đạo thành ủy xuống lầu, sau khi tiễn đi, giám đốc Phùng giữ trưởng phòng Hứa lại, hai người họ quan hệ vốn không tệ. Nghe nói muốn mượn miệng lãnh đạo thử một món ăn hiếm, trưởng phòng Hứa liền không đi nữa, theo giám đốc Phùng tới phòng bao tầng một, gọi phục vụ viên bê lên, xem ra có chuẩn bị rồi. Lát sau món ăn đưa tới, vừa nhìn thứ kia, trưởng phòng Hứa sửng sốt.

Cái gì vậy? Là một nồi canh màu vàng, trong có mấy quá trứng tròn tròn, trưởng phòng Hứa thoáng suy nghĩ là đoán ra, hẳn tên lái xe tiết lộ, chớp mắt liền có hàng nhái.

" Anh nếm thử xem mùi vị so với hôm đó thế nào? Lúc khác tôi cũng mời Tả lão thử." Giám đốc Phùng đích thân múc canh vớt trứng cho trưởng phòng Hứa:

"Giỏi đấy, người ta sơ hở chút xíu vậy mà anh cũng chui vào được."

"Không nghĩ cách không được, tôi còn muốn thành đơn vị chiêu đãi của Tả gia mà, các vị cứ dẫn Tả lão ra ngoài ăn sao được?"

Trưởng phòng Hứa cầm thìa lên, chưa thử đã nhắc :" Người kia nói, hình như phải chuẩn bị một tuần, anh chỉ mất hai ngày đã làm ra, có được không vậy?"

" Tàm tạm là được, do đầu bếp cấp một cầm thìa đấy, anh biết Phạm Sinh Nguyên mà, ông ấy là nguyên lão của khách sạn, món canh ông ấy làm nổi tiếng. Trứng là trứng gà tre tinh tuyển, lòng đỏ chúng tôi cũng theo cách kia thay bằng lòng đỏ ba ba, đun lửa mạnh ba tiếng, đun lửa nhỏ mấy tiếng, vị cũng thấm rồi. Anh thử đi." Giám đốc Phùng mời:

Trưởng phòng Hứa đưa thìa lên miệng, có mùi vị đặc biệt của ba ba, cũng có vị đông trùng hạ thảo, nhưng vị kia .... Khó nói được, tựa đúng lại tựa không. Giám đốc Phùng quan sát phản ứng của ông ta, sắc mặt cũng hết sức phong phú, đợi một lời phát ra từ miệng trưởng phòng Hứa, ai ngờ chẳng có lời nào. Chỉ thấy khóe miệng của trưởng phòng Hứa lúc thì nhếch về phía trái, lúc nhếch về phía phải, giống khó khăn lắm, không bình phẩm được.

Lát sau trưởng phòng Hứa gắp quả trứng đặt lên đĩa, dùng thìa sắn làm hai nửa, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Nhìn kỹ màu sắt quả trứng, trong màu trắng có chút xám, trừng màu vàng, đó là do vị thấm không đủ, nhấm thử một cái, đúng là có chút vị canh trong đó, nhưng mà giống như nhấm khúc gỗ mục ấy, vị trứng rất đậm, không giống với hôm đó.

Thấy ông ta mãi không nói gì, giám đốc Phùng sốt ruột giục :" Sao, trường phòng Hứa, anh nói đi chứ, tôi sốt ruột chết đi được."

" Mùi vị không đúng ... A đúng, tôi biết rồi." Trưởng phòng Hứa đột nhiên nhớ ra, quả trứng ông tấy hôm đó ở Hưởng Mã Trại hình tròn tròn, hơn nữa còn dai, cho vào miệng dẻo dẻo, không phải ấn cái là bở ra thế này :" Lửa quá lớn, nên cắn là nát, hơn nữa đun quá lâu, đúng, còn vấn đề lớn nữa."

"Vấn đề lớn sao?" Giám đốc Phùng nhụt chí, chuẩn bị suốt hai ngày mà không vừa miệng người nhà nghề:

" Vì người ta dùng nồi đá, anh dùng nồi áp suất, mùi vị làm sao giống nhau được ... Còn nữa các vị của anh rất rõ ràng, ba ba ra ba ba, đông trùng ra đông trùng, như anh ép trộn mấy vị với nhau. Còn người ta thì vị gì cũng có, nhưng không át nhau, nếu không phân biệt kỹ sẽ không nhận ra, đó gọi là tự nhiên, còn anh là ép buộc ... Thành vị hổ lốn." Trưởng phòng Hứa đặt thìa xuống, ông ta nhận ra sự khác biệt của hàng nhái, dù gì cũng ăn không của nhà nước mấy chục năm, trình độ này phải có:

" Hả, không thể kém xa vậy chứ?" Giám đốc Phùng kinh ngạc, dù gì cũng do đầu bếp trình độ làm ra, chênh lệch như thế thật khó chấp nhận:

" Đúng là kém xa vậy đấy, món này chỉ lừa người thiếu hiểu biết thôi, đứng mang ra trước Tả lão cho bêu mặt, tôi còn nếm ra vị mì chính, còn nữa đây là ba ba nuôi chứ gì? Thịt nhạt lắm. Màu canh cũng không đúng, người ta là kim ngọc mãn đường, còn của anh là màu vàng đất .... Chậc chậc, thôi đừng bêu mặt nữa, đem lừa đám thổ tài chủ đi, tôi về nhà húp cháo đây, đang giảm béo, mấy ngày qua ăn tới mỡ máu rồi." Trưởng phòng Hứa nói xong đứng dậy muốn đi:

Giám đốc Phùng đi tiễn, lại thỉnh giáo thêm về sự khác biệt, tiễn người đi rồi lại đi tìm lái xe hôm nọ, kéo tới phòng bao, chưa chịu tử bỏ, bắt hắn nếm món "vương bát đản" kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play