Thực ra Đơn Dũng đi học tiết của cô giáo Nhâm Quần nhiều nhất, y rất thích cô giảng giải thi từ ca phú, hôm nay bêu mặt lớn như vậy, lén lút  hỏi bạn cùng bàn:" Này, vừa rồi cười cái gì vậy?"

"Đản ca, cô giáo Nhâm tiết này giảng Đường thi, không phải Tống từ." Cùng bàn cười đáp:

Bị trêu rồi, Đơn Dũng không để bụng, vừa rồi nghe lời giảng của cô giáo Nhâm không tệ, nhưng chẳng nghe được mấy câu thì hết tiết rồi. Hết giờ, cô giáo Nhâm đi lên bục giảng, cầm một tập bảng biểu, gọi lớp trưởng Đinh Nhất Chí và bí thư chi đoàn Vương Hoa Đình lên phát cho mọi người.

" Giờ phát cho các em tờ khai thực tập, điền sai có thể in lại, có điều phải có ý kiến và con dấu của đơn vị sử dụng đấy. Em nào có đơn vị thực tập thì cuối tuần có thể rời trường, thời gian thực tập là hai tháng, thời gian báo danh có thể thông báo bất kỳ lúc nào. Ai chưa tìm được đơn vị thực tập thì báo danh chỗ bạn Vương Hoa Đình, trong khoa an bài thống nhất ... Hôm nay tới đây thôi, các em tự ông bài, khi thực tập kết thúc chúng ta cùng tham khảo, chúc mọi người thực tập vui vẻ."

Tờ khai được phát, lớp học hỗn loạn, người tạm biệt cô giáo, người xem tờ khai. Lôi Đại Bằng ngồi ở bàn sau hớn hở cầm tờ khai, biết ngày tháng đau khổ ở trường học sắp kết thúc, cảm thán với nữ sinh cùng bàn :" Ngày tháng hạnh phúc cuối cùng cũng tới, tự do rồi, Đậu Hoa Muội, bạn thực tập ở đâu?"

"Liên quan gì tới cậu?" Đậu Hoa Muội đanh đá quay mông bỏ đi:

Một nửa số nữ sinh trong lớp bị Lôi Đại Bằng đặt biệt danh, toàn là Đậu Hoa, Thái Hoa, Tây Lan Hoa, Thông Hoa, tên này không được người ta yêu thích, người ta không ưa, Lôi Ca càng thích sán tới.  Nhìn thấy Lưu Thúy Vân nói chuyện với Tư Mộ Hiền nói chuyện với nhau, Lôi Đại Bằng tới gần, từ sau lưng gọi:" Này Thúy Hoa, bạn thì thầm gì với Hiền đệ của tôi thế?"

Tư Mộ Hiền trừng mắt lên, Lưu Thúy Vân đỏ mặt cười, không nói gì cả, cũng không bỏ đi.

Lôi Đại Bằng nhìn Tư Mộ Hiền :" Sao tôi thấy hai người như có gian tình ấy nhỉ, có phải không, thành thật khai báo."

"Cô ấy hỏi tôi thực tập ở đâu thôi ... Đại Bằng, tôi đâu phải là đối tượng cậu quấy rối, cậu không tranh thủ thì chẳng còn mấy ngày đâu." Tư Mộ Hiền hất mặt về phía Vương Hoa Đình đang phát giấy, chiêu này rất hữu dũng, Lôi Đại Bằng vỗ đầu ngoan ngoãn về chỗ đợi Vương Hoa Đình cùng đi:

Có người cầm giấy bàn bạc với nhau, có người báo danh với Vương Hoa Đình, thông thường không ở Lộ Châu thì về quê thực tập, không ít sinh viên ở thành phố và ngoại thành đều báo danh thống nhất an bài. Vương Hoa Đình vừa phát giấy vừa gọi Lưu Thúy Vân giúp đăng ký danh sách thực tập. Khi phát tới hàng cuối cùng, ánh mắt như vô tình liếc về phía Đơn Dũng ngồi.

Khác với đám nam sinh trong lúc, mỗi lần cô nhìn thấy Đơn Dũng đều như thứ dị loại sống tách rời đàn. Lúc này ngồi đó ngửa mặt ra sau nhìn trần nhà, bộ dạng đang suy ngẫm. Vương Hoa Đình nhiều lần nhìn thấy cảnh này rồi, kỳ thực trong mắt cô, Đơn Dũng là một nam sinh rất có sức hút, chỉ có điều thiếu hòa đồng, thường xuyên trốn học, hoạt động tập thể cũng chẳng tham gia, bốn năm học ấn tượng chỉ dừng ở khuôn mặt điển trai khiến nữ sinh mơ mộng này, nhiều lúc gặp nhau chẳng nói được câu nào.

"Đơn Dũng, của cậu này ..." Vương Hoa Đình đưa tờ khai cuối cùng cho Đơn Dũng:

"Cám ơn." Đơn Dũng lười nhác nhận lấy, chẳng nhìn cô bí thư xinh đẹp:

Vốn định đi rồi, Vương Hoa Đình lại quan tâm hỏi thêm một câu :" Cậu thực tập ở đâu, có cần báo danh an bài t  hống nhất không?"

" Chỉ là chủ nghĩa hình thức, nhờ người ta đóng dấu lên một cái là xong, khi nộp lên lần nào chẳng trăm phần trăm" Đơn Dũng không khỏi bất mãn với cách làm lừa mình lừa người này của trường học:

"Không nhận ra cậu có tiềm chất bất mãn đấy ... Vậy có thể cho tôi biết, cậu tới đâu hoàn thành cái hình thức này không?" Vương Hoa Đình đổi giọng điệu hỏi, có điều làm lãnh đạo sinh viên quen rồi, nói chuyện luôn có vẻ từ trên cao nhìn xuống:

Đơn Dũng nhún vai :" Tôi kiếm củ cái khắc con dấu tự đóng lên là được, dù sao đều là giả."

Đúng là làm ơn mắc oán, Vương Hoa Đình cắn môi, hừ một tiếng, xoay n gười về chỗ ngồi bực bội trong lòng, ngay cả Lưu Thúy Vân đưa bản danh sách đăng ký thực tập cũng mặt mày sưng xỉa. Con gái nhà người ta tức giận chẳng qua là vì bị ngó lơ, nghiêm trọng hơn nữa là chẳng ai an ủi, Vương Hoa Đình hậm hực hai phút, cố ý gọi lớn :" Đại Bằng, đi ăn cơm thôi."

Thế nhưng ánh mắt thì như báo thù liếc nhìn Đơn Dũng, Đơn Dũng chẳng có phản ứng gì, Lôi Đại Bằng ở bên kia lật đật chạy tới theo sau Vương Hoa Đình, khiến đám nữ sinh trong lớp thì thầm chuyện hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Rất lâu sau Tư Mộ Hiền mới đi tới chỗ Đơn Dũng gọi :" Lão đại, đi thôi."

"Cậu đi trước đi." Đơn Dũng đáp tựa chẳng có hứng thú gì:

Nhìn Tư Mộ Hiền và Lưu Thúy Vân nối nhau ra ngoài, Đơn Dũng cười nhẹ, quan hệ bạn bè có thân thiết tới mấy cũng không thay thế được nửa kia trong thế giới tình cảm. Sắp tốt nghiệp rồi, gần như đều có đôi có cặp cả, ngay cả Lôi Đại Bằng chất lượng quá tệ còn nóng ruột chạy khắp nơi tìm bạn gái huống hồ là người khác. Hiền đệ chẳng biết từ khi nào thân thiết với Lưu Thúy Vân, cô gái ưa nhìn chất phác từ nông thôn lên. Đơn Dũng đoán chừng vì hai người đều có khí chất văn nghệ, cho nên thu hút nhau.

Vậy một nửa của mình ở đâu? Gần như tất cả các môn học đều đã qua rồi, những môn cần học lại cũng qua rồi, nhưng mùa yêu đương cũng sắp kết thúc, môn này với Đơn Dũng mà nói là trống trơn, tương lai muốn ôn lại cũng chẳng được.

Vốn Đơn Dũng mang thái độ sao cũng được, nhưng lúc này lại khao khát có một nửa của mình hơn bất kỳ lúc nào. Lúc mới vào đại học, trong nhà chẳng dư giả, mỗi ngày bận rộn đi giao hàng, làm công, vài ba ngày lại lên núi xuống sông kiếm tiền. Thế là lỡ dở hết cả chuyện yêu đương sinh viên, giờ sắp tốt nghiệp rồi vẫn còn độc thân, sau này nhớ lại cuộc sống đại học, chẳng phải sẽ tiếc nuối.

Suy nghĩ miên man mãi, chẳng qua là muốn kiếm cái cớ nhớ nhung cô gái không biết tên kia, cái cớ dễ tìm, nhưng cơ hội khó kiếm. Thi thoảng lại nhìn số điện thoại trong lòng bàn tay, bốn ký hiệu XXXX như câu đố không lời dài. Bốn số, những một vạn tổ hợp, muốn từ trong một vạn số  này tìm ra điện thoại của cô gái trong lòng, dù gọi người phá giải mật mã  Da Vinci  tới cũng chẳng làm được. Huống hồ thời gian eo hẹp như thế.

Chẳng biết qua bao lâu, bạn học trong lớp đã đi hết, trong lớp gần như không nghe thấy âm thanh nào nữa, Đơn Dũng đứng dậy, buồn chán đi loanh quanh trong phòng, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra kế sách nào cả.

Lúc thì cảm thấy mỹ nữ không hề có ác cảm với mình, nếu không có cả vạn lý do không để lại số điện thoại. Dù sao bèo nước gặp nhau, từ chối và bị từ chối, chẳng ai phải xấu hổ. Cứ cảm thấy trong nụ cười tủm tỉm của ô, giống như đang bày một trò chơi với mình.

Nhưng cái trò chơi này quá khó, một vạn chọn một, ai có khả năng đó, chẳng phải từ chối là gì?

Nghĩ mãi làm lỡ cả giờ cơm trưa, thậm chí tâm sự quá nặng nề, quên luôn cả đói, đột nhiên điện thoại vang lên, tiếp đó là giọng gấp gáp của Tư Mộ Hiền :" Về mau lão đại, đám người khoa thể dục xung đột với Lôi ca."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play