Thời gian lại trôi qua một ngày nữa, nhưng với Đào Thành Chương mà nói, hiện giờ một ngày quả thực dài như cả năm.
Bữa cơm tối qua ông và cha con Tiền Trung Bình mời Tần Bắc Phương của Cty Lục Nguyên, với con mắt của ông chủ Đào, thoáng cái đã nhìn ra đối phương là chim non, chẳng những chưa từng bước chân vào sản nghiệp thịt lừa, thậm chí ngay cả làm ăn đơn giản cũng chẳng hiểu. Bọn họ đề xuất lấy tiền bồi thường đổi quyền sử dụng thương hiệu, không ngờ hắn đồng ý ngay, hơn nữa còn tiết lộ, bọn họ chỉ muốn tiền bồi thường chứ chẳng coi trọng cái thương hiệu này.
Sau toét rồi, giá trị thương hiệu đã bị đẩy lên cao tới vô hạn, nếu là người trong nghề, lấy tiền bồi thường, lại đem thương hiệu bán đi, vẫn kiếm được thêm cả đống tiền. Thời nay không cần biết danh thơm hay tiếng thối, chỉ cần nổi là có người dám tiếp nhận. Có điều thương hiệu này cũng chỉ bán được ở thị trường thịt lừa lớn như Lộ Châu mà thôi.
Chủ khách vui vẻ ra về, mỹ nhân thấy trên tòa án từ đầu tới cuối không lộ diện, tựa hồ thành nhân vật vô hình vậy. Một ngày xảy ra bao việc như vậy làm Đào Thành Chương kiệt quệ, uống hai viên thuốc an thần mới ngủ được.
Sáng ngủ dậy thì trời còn rất sớm, mở mắt ra đã có điện thoại, giờ có điện thoại là ông ta lại hoảng sợ, như biến thành chứng ám ảnh vậy, quả nhiên chẳng phải chuyện hay ho gì, Tiền Trung Bình gọi tới muốn thương lượng chuyện đối phó với Trần Thọ Dân.
Đó là một con sói nuôi không thân, đưa tiền làm việc, trở mặt không nhận người, Đào Thành Chương đúng là sợ ông ta bám riết lấy chuyện thịt đông, hơn ngã hơi nghi ngờ Tần Quân Hổ ngầm mua chuộc người này. Thời này bạn bè chẳng thể thành một nhà, chứ cảnh sát và tội phạm thì khó gọi là hai nhà được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play