"Hà Gian có câu tục ngữ, thường lên chợ sợ gì không thấy bán bánh nướng, nói tới bánh nướng thịt lừa thì chưa tới Lộ Châu, hẳn là Hà Bắc ngon nhất, món này đầu bếp bản địa chúng ta không làm ra được." Phục vụ vừa đưa món bánh nướng thịt lừa lên, Tả Nam Hạ đánh giá ngay.
"Quả là ẩm thực gia, đúng đấy ạ, đây là món ăn do đầu bếp Bảo Định làm." Đào Thiên Hạc khen ngợi, giờ cô phải thừa nhận nhà ẩm thực gia này đúng là danh bất hư truyền, từ nguyên liệu, chế biến, nguồn gốc đều nói được, khiến người ta ăn thôi cũng thêm một phần lạc thú, thêm phần vui vẻ.
Đưa lên bàn tiệc thì tất nhiên không phải là bánh nướng thịt lừa bình thường, bánh chỉ bằng lòng bàn tay, nướng vàng rượu, khía vài chỗ, kẹp thịt lừa cực mỏng, là thịt lừa ngâm, cùng với hành tỏi ớt. Ăn vào miệng giòn thơm vô cùng, làm mấy tên béo vừa ăn nhồm nhoàm vừa khen:  Ngon.
Đúng là ngon, có điều với ẩm thực gia chỉ thử vừa đủ, ăn vài miếng là thôi. Phan Văn Kiệt nói tới thời Đường, Huyền Tông đến Hà Gian ăn thịt lừa, chứng minh món thịt lừa có lịch sử lâu dài. Lại nói Lộ Châu tuy có tiếng là quê hương thịt lừa, nhưng lại chưa có thương hiệu tự chủ nổi tiếng toàn quốc, chưa tạo thành lực cạnh tranh hạch tâm, tỏ ra tiếc nuối. Thậm chí hắn còn nhìn sang bạn gái.
Đào Thiên Hạc không đáp lời, nhưng tâm tư lúc này e không đặt ở chuyện làm ăn, chỉ gật đầu đối phó. Tả Nam Hạ giải thích:" Khởi nguồn khác nhau nên hướng đi khác nhau, thịt lừa Thượng Đảng vốn không phải món ăn của người dân đâu."
"Sao lại có thể thế ạ?" Đào Thiên Hạc lấy làm lạ, món ăn không xuất phát từ người dân sao được, nếu bảo thịt lừa tới từ cung đình thì vô lý, nhà cô kinh doanh thứ này, cô biết phần nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play