Nàng không am hiểu cùng người khác cãi nhau, Tào Doanh chính là người như vậy, nàng cũng chỉ có thể chậm rãi xa lánh đối phương, không lập tức vạch mặt được.
Phía trước đó chính là Đào viện.
Bước chân A Ngư hơi ngừng lại, gương mặt trắng nõn bên trên lộ ra một màu đỏ ửng.
Nàng sẽ rất ít nghe được sự tình phụ thân cùng mẫu thân, cho nên đối với đời trước kí ức ngày hôm nay tương đối rõ ràng, ngày đó Tào Doanh cũng đi theo nàng, đến cửa viện liền bị nha hoàn của mẫu thân báo phụ thân đến, Tào Doanh ảm đạm rời đi, A Ngư cũng chuẩn bị lặng lẽ về viện đông viện của nàng, nhưng ngay tại lúc trước nàng chạy tới viện Nguyệt Lượng Môn, nàng dường như nghe thấy mẫu thân khóc mà không phải khóc, kêu lên "Hầu gia tha mạng".
Ngay lúc đó A Ngư ngây thơ không biết gì, nàng nghĩ vì phụ thân muốn giết mẫu thân, len lén khóc rất lâu, về sau một đoạn thời gian rất dài trong suy nghĩ của nàng đều bị bao phủ suy nghĩ mẫu thân lúc nào cũng có thể sẽ bị phụ thân giết chết trong bóng tối.
Đến lúc A Ngư thật sự hiểu câu nói kia của mẫu thân, chính là đêm đó cùng với Từ Tiềm.
"A Ngư, muội làm sao lại không đi tiếp?" Tào Doanh kỳ quái hỏi.
A Ngư hoàn hồn, lại quét mắt về phòng mẫu thân, nàng không yên lòng nói: “Sắp tới giờ ăn cơm trưa, Nhị tỷ tỷ vẫn là nên đi về trước đi."
Kế hoạch của A Ngư là khi Tào Doanh đi rồi, nàng sẽ dẫn Bảo Thiền tùy tiện đi dạo ở bên ngoài một chút, miễn cho lại được nghe sự tình kia.
Tào Doanh cũng không biết phụ thân ở Đào viện, nhưng nàng đoán phụ thân sau khi tắm rửa thay quần áo rất có thể tới, cho nên hạ quyết tâm muốn lại ở chỗ này, lúc này phụ thân không dễ làm gì khi hai nữ nhi ở cùng Giang thị, vậy nên chỉ có thể đổi đi qua Mai viện tìm mẫu thân nàng Ngô di nương.
"Tứ muội muội chắc là sợ ta muốn ăn ké cơm trưa của các ngươi?" Tào Doanh cố ý cười hỏi.
A Ngư bỗng nhiên đã biết rõ ràng dự định của Tào Doanh, đã như vậy, nàng sẽ rất mừng rỡ khi nhìn Tào Doanh thất vọng.
Lắc đầu, A Ngư dẫn Tào Doanh đi về phía trước.
Đại nha hoàn Linh Chi của Giang thị đứng trong sân, nhìn thấy Tào Doanh, nàng uyển chuyển nói: "Hầu gia mới tới không lâu, Nhị cô nương ngày khác trở lại tìm Tứ cô nương chơi nhé."
Tào Doanh cắn môi, Giang thị cái kia hồ ly, rõ ràng chỉ là một dân nữ bán mình mai táng cha, trừ một gương người mặt quyến rũ, còn lại có nơi nào có thể hơn mẫu thân của nàng?
Mưu kế không thành, Tào Doanh chỉ đành cáo từ.
A Ngư cười tiễn nàng, thuận tiện ở bên ngoài dừng lại.
Bạn đang đọc bản dịch "Hoàng thân quốc thích" chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t].
Gần Đào viện có hoa cúc đầu mùa Tiểu Lộ, thời tiết tháng chín hoa cúc nở vừa đúng lúc, A Ngư ngồi trên ghế dài ở ven đường, hái được một đóa bạch cúc cúi đầu ngửi.
Có thể lòng của nàng đã bay xa, trôi dạt đến phủ tham tướng thành Phượng Dương kia.
Nếu nàng quay lại, Từ Tiềm ở đâu? Có phải là cũng giống như nàng về quay về năm nay? Năm nay, Từ Tiềm mới mười chín tuổi, vẫn là Ngũ gia phủ Trấn Tây Hầu.
A Ngư ngửa đầu nhìn trời xanh thẳm, cực kỳ giống bầu trời thành Phượng Dương.
Nếu như Từ Tiềm cũng quay về rồi thì tốt biết bao nhiêu, lúc này hắn nam chưa lập gia đình, nàng nữ chưa gả, có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ, không còn phải lo lắng thân phận.
Nghĩ đến Từ Tiềm, A Ngư bất tri bất giác liền ngồi trên ghế thật lâu.
Bảo Thiền đứng đến mệt mỏi, quét mắt nhìn Đào viện cách đó không xa, nàng nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cô nương, chúng ta trở về đi? Sắp tới giờ nên ăn cơm trưa rồi."
A Ngư hỏi nàng: "Chúng ta ở chỗ này chờ bao lâu rồi?"
Bảo Thiền tính chi tiết nói: "Sắp hai khắc đồng hồ rồi."
(* Hai khắc thời xưa là 30 phút)
A Ngư liền đứng lên, nếu như nàng nhớ không lầm, đời trước phụ thân ở Đào viện không có đợi bao lâu liền rời đi, khuôn mặt phụ thân bình tĩnh đi về phía Mai viện, mà không lâu sau, Ngô di nương liền có bầu , nhưng đáng tiếc không có lưu lại được.
Như vậy, nếu nàng có thể khiến phụ thân không đi tìm Ngô di nương, người hoài thai có phải sẽ biến thành mẫu thân?
Mẫu thân từng nhắc tới nếu sinh được con trai sẽ có địa vị vững chắc tại Hầu phủ, biết rõ mẫu thân vẫn là muốn mang thai, chỉ là nàng quá sợ phụ thân, mới không dám lưu lại bên phụ thân.
Lúc tâm sự của A Ngư nặng nề đi trở về, trong thượng phòng Đào viện, Giang thị đang núp ở trong chăn khóc.
Tào Đình An chỉ cảm thấy mất hứng, cực kỳ mất hứng.
Đổi nếu là nữ nhân khác đó là chuyện cầu cũng không được, nàng lại làm như hắn khi dễ, bắt nạt nàng.
Tào Đình An mặc quần áo tử tế, nhanh chân đi ra ngoài.
Đi đến trong viện, liền gặp tiểu nữ nhi bưng lấy một chùm hoa cúc đầy màu sắc cười nhẹ nhàng bước vào.
Nghĩ đến biểu hiện của tiểu nữ nhi tại cửa ra vào, Tào Đình An vô ý thức đổi lại một bộ khuôn mặt tươi cười.
Không cười không được a, thật vất vả đứa bé mới không sợ hắn, nếu giờ mặt hắn lại đen sì, khiến nữ nhi dọa trở lại như cũ thì làm sao bây giờ?
"Cha, hóa ra người ở đây a, con còn muốn xế chiều đi tìm ngài đó." A Ngư không quá thuần thục làm nũng nói.
Tào Đình An tò mò: "Con tìm ta có chuyện gì?"
A Ngư xoa bóp khăn, thẹn thùng mà nói: "Không có việc gì, chính là, chính là nhớ ngài, muốn nhìn ngài nhiều một chút."
Tào Đình An: . . .
Cái này tiểu cô nương lớn mật nói nhớ hắn, còn người kia nhát gan thà rằng khóc chết cũng không dám thốt một tiếng?
Do dự một chút, Tào Đình An quyết định dùng cơm trưa tại Đào viện, nhưng hắn không phải cho Giang thị mặt mũi, mà là thương nữ nhi.
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả có lời muốn nói:
A Ngư: Cha đối với ta thật tốt.
Tào Quốc Cữu: Đương nhiên.
Sau bữa ăn, A Ngư chuẩn bị đưa phụ thân đi ra ngoài.
Tào Quốc Cữu: Khụ khụ, ta còn có lời cùng nương của ngươi nói.
Ha ha ha, đổi mới a, ngày mai gặp ~.