Thật ra cô Hứa chưa từng nghi ngờ Tô Trầm Hương và Trần Thiên Bắc yêu đương sớm.
Cũng hoàn toàn không nghĩ rằng phải nói chuyện với phụ huynh hai nhà khiến cho hai đứa trẻ mất mặt trước gia đình.
Đừng nói yêu sớm là vớ vẩn linh tinh.
Cho dù lúc nhỏ bọn trẻ có tình cảm trong sáng với nhau, cô Hứa cũng không đồng ý việc nghiêm khắc vạch trần, phơi bày tình cảm của bọn nhỏ cho tất cả mọi người cùng thấy.
Bọn nhỏ cũng có lòng tự ái, cũng cần có sự riêng tư.
Có điều, tâm tình cô Hứa phức tạp nhìn bản báo cáo dần biến mất trong máy cắt giấy, khẽ thở dài một hơi.
Hành động trực tiếp đặt tin mật báo lên bàn làm việc của cô ấy, chắc hẳn cũng là chuyện mà học sinh làm.
Cho dù vì lý do gì thì đây cũng là lần đầu tiên, vậy nên cô Hứa không muốn truy cứu.
Cô ấy chỉ hy vọng bất kể là bạn học nào cũng nên đặt tâm vào việc học nhiều hơn, chứ không phải là chú tâm vào những chuyện lộn xộn như này.
Thật ra thì theo như cách nghĩ của cô Hứa, coi như Tô Trầm Hương và Trần Thiên Bắc đang yêu sớm, chỉ cần bọn họ vẫn giữ được thứ hạng thành tích như cũ, có thể giúp đỡ nhau tiến bộ, giúp đỡ nhau học tập, cô ấy cũng sẵn lòng mở một mắt nhắm một mắt trước kiểu yêu đương như vậy... Cô ấy không phải là một cô giáo cổ hủ.
Chỉ cần dựa trên tiền đề là thành tích học tập tốt, lại không ảnh hưởng đến môi trường học tập của những bạn học khác thì cũng không cần phải quá căng thẳng như vậy, ép buộc người ta nhận sai hay chia tay gì đó để làm gì.
Những đứa trẻ ở tuổi này, bọn chúng có ấn tượng tốt với bạn học ưu tú là chuyện rất bình thường.
Chỉ cần mục tiêu tốt, chỉ cần vì tình cảm này mà thành tích càng ngày càng tiến bộ, vậy thì không có gì là không thể chấp nhận được.-
Thích một người, chỉ hy vọng bản thân mình trở nên tốt hơn.
Cho nên, loại yêu thích này cũng có thể trở thành động lực nâng cao thành tích.
Cô Hứa chỉ thở dài vài tiếng rồi thôi, coi như chuyện mật báo lần này như chưa từng xảy ra.
Ngược lại, lúc Tô Trầm Hương ra khỏi văn phòng, vừa đi đến hành lang đã nhìn thấy Hứa Phi đi ngang qua.
Sau bữa tiệc sinh nhật, anh chàng đẹp trai này cảm thấy quan hệ giữa mình và Tô Trầm Hương đã tiến xa hơn một chút, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho Tô Trầm Hương, thảo luận một vài đề mục khó của các môn học.
Bây giờ trời lạnh, cậu ta lại vừa cao vừa to, mặc một chiếc áo len cổ cao rộng thùng thình, thoạt nhìn rất ấm áp, cũng rất thoải mái và đẹp trai.
Nhìn thấy Tô Trầm Hương, cậu ta lập tức mỉm cười bước nhanh tới, đi tới bên cạnh Tô Trầm Hương, sánh bước cùng cô, nhân tiện nói: "Cậu cũng bị cô Hứa gọi tới văn phòng để hỏi về chuyện thành tích sao? Hai ngày trước tôi cũng bị thầy Chu gọi."
Thành tích của bọn họ cũng không tệ, lại sắp đến kì thi cuối kỳ, thật ra thì giữa các giáo viên cũng phân cao thấp với nhau mà, ai cũng hy vọng học sinh lớp mình đạt thành tích tốt hơn, cạnh tranh vài vị trí đầu bảng, còn có thứ hạng trung bình của cả lớp.
Cho nên, mặc dù còn mấy tháng nữa mới đến kì thi cuối kỳ nhưng không khí của các lớp học đã rất căng thẳng.
Mọi người đều đang cố gắng học tập, hy vọng có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi.
Dẫu sao đều là học sinh giỏi thi vào, cuộc thi quan trọng như thi cuối kỳ sẽ không có ai hy vọng mình bị tụt lại ở phía sau.
Tô Trầm Hương khẽ gật đầu.
Chỉ có điều, cô mơ hồ cảm thấy hình như cô Hứa còn có chuyện khác chưa nói.
Nếu không nói, tức là không có vấn đề gì lớn.
Tô Trầm Hương cũng không nghĩ nhiều.
"Chờ thi thử xong là có thể thoải mái hơn một chút." Hứa Phi cao lớn, chậm rãi đi bên cạnh Tô Trầm Hương, còn cười cười chia sẻ với Tô Trầm Hương: "Đúng rồi, sau khi thi cuối kỳ xong, tôi sẽ vào thẳng đoàn làm phim. Lâm tổng đặc biệt đề cử cho tôi một bộ phim, mặc dù phân cảnh không nhiều nhưng có thể hợp tác với đại minh tinh Tôn Tịnh."
Cậu ta hạ giọng nói về kế hoạch trong kỳ nghỉ của mình, Tô Trầm Hương ậm ừ gật đầu.
Từ lúc tài xế của Hứa Phi đưa bọn họ trở về nhà họ Lâm lần trước, đúng lúc cứu được Lâm tổng, tài nguyên của Hứa Phi cũng không tệ.
Lâm tổng không chỉ cảm thấy hình tượng của Hứa Phi tốt mà tương lai cũng đầy hứa hẹn.
Hơn nữa, sau khi đưa bọn họ trở về nhà, anh tài xế đẹp trai kia thật sự vẫn luôn giữ kín chuyện của nhà họ Lâm.
Qua mấy lần nói chuyện cùng Hứa Phi, rõ ràng Tô Trầm Hương đã phát hiện ngay cả Hứa Phi cũng không biết chuyện của nhà họ Lâm.
Vì chuyện này nên Lâm tổng cũng sẵn sàng cho Hứa Phi thêm một ít tài nguyên, thuận tiện cũng tăng lương cho anh trai tài xế tự giới thiệu mình là anh họ của Hứa Phi.
Hứa Phi không nhận công việc dài hạn trong thời gian đi học, Lâm tổng cũng không có ý kiến gì, chỉ cho Hứa Phi quay một vài quảng cáo thương mại vào cuối tuần để duy trì độ nổi tiếng.
Ông ấy cũng không ép buộc Hứa Phi phải cố gắng làm việc để bòn rút giá trị của Hứa Phi, mà là đến lúc được nghỉ sau khi thi cuối kỳ mới nhét Hứa Phi vào đoàn làm phim điện ảnh tương đối nổi danh để cho cậu ta cọ xát.
Như vậy, xem ra Lâm tổng đúng là một nhà tư bản có lương tâm.
Tô Trầm Hương cũng bị Lâm tổng hiền lành làm cho cảm động sắp khóc.
Nhất là không chỉ phát cho Tiểu Bạch lương tháng gấp đôi, mà còn nhận thêm vài bao tiền lì xì trong lúc làm việc.
"Nhưng mà tôi cảm thấy lựa chọn Công ty giải trí Lâm thị quả không sai." Độ tự do cao như vậy, hơn nữa còn là một công ty giải trí rất có tâm, để lại cho Hứa Phi rất nhiều thiện cảm.
Hứa Phi cảm thấy trong bữa tiệc sinh nhật lần trước, cậu ta đã nợ Tô Trầm Hương một ân tình khi cô giúp giải trừ lời nguyền, suy nghĩ một chút liền hỏi Tô Trầm Hương: "Cậu thích diễn xuất không? Nếu không, chờ đến khi bộ phim này khai máy, tôi dẫn cậu đến đoàn làm phim đi dạo một chút, thế nào?"
"... Không muốn đi." Ở đoàn làm phim không có cơm ăn, trời còn rất lạnh, lệ quỷ từ chối làm chuyện vô ích.
"Có đại minh tinh nữa." Hứa Phi nghiêng người về phía cô, cười nói.
Không phải nữ sinh đều rất thích các minh tinh lớn sao?
Nam sinh vừa cao vừa to nghiêng người về phía cô, gương mặt khôi ngô mang theo nụ cười, hai người cùng nhau đứng trong hành lang ấm áp tràn ngập ánh mặt trời.
Trên cửa sổ phía sau của lớp 10-2 có một cái đầu thanh tú cảnh giác ló ra.
Tuy Vương Lập Hằng học hành không giỏi nhưng chuyện canh chừng tình địch giúp đại ca nhà mình thì lại đứng thứ nhất.
Ra đa cũng không bằng cậu ta.
Hứa Phi nhịn cười nhìn đôi mắt tựa như bóng đèn của dân chơi nửa mùa, sau đó lại chăm chú nhìn Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương không chút động lòng.
"Cậu đang cản đường đó." Cô nói với Hứa Phi.
Nụ cười trên mặt nam sinh cao lớn khôi ngô hơi giật giật.
"Vậy cậu đi không?"
"Không muốn đi." Mặc dù Tô Trầm Hương thường xuyên xem tin tức giải trí, nhưng không phải là vì đu idol, mà là vì hóng chuyện... Không có lấy một lệ quỷ để ăn, hơn nữa bên ngoài trời còn rất lạnh. Về đoàn làm phim này, cô hoàn toàn không có hứng thú.
Bởi vì không có giá trị.
Một lần nữa bị từ chối khiến cho Hứa Phi có chút thất vọng nhưng vẫn mỉm cười vẫy tay tạm biệt cô, còn mình thì đi vào lớp sáu.
Lúc Tô Trầm Hương trở về lớp học thì đã nhìn thấy Vương Lập Hằng bị Trần Thiên Bắc tức giận nhét cho một quyển sách tiếng Anh, ủ rũ cúi đầu xem sách.
"Sắp đến kì thi cuối kỳ rồi, học tập cho giỏi. Lại thi được hạng nhất từ dưới đếm lên, tôi nghĩ mấy ngày tết cậu cũng phải mời gia sư đấy." Tô Trầm Hương xát thêm muối vào vết thương của Vương Lập Hằng.
Vương Lập Hằng nghĩ đến lời cảnh cáo của cha cậu ta, khóe miệng giật giật, do dự một lát, sau đó tiến tới bên cạnh Tô Trầm Hương, nhỏ giọng hỏi: "Hương Hương, cậu có lá bùa nào có thể khiến cho đầu óc thông minh lên một chút không?"
Cậu ta thấy cô gái nhỏ liếc mắt nhìn cậu ta, vội vàng kể về các lá bùa trong giấc mơ của mình cho cô nghe, khao khát nói: "Chính là để thông não, đeo lên sẽ đọc sách nhanh như gió, vừa nhìn đã nhớ được, đầu óc còn nhanh hơn máy tính!"
"Cậu đang nói chuyện viển vông với tôi đó hả?" Lệ quỷ cảm thấy trí tưởng tượng của người sống thật phong phú!
Như vậy cũng có thể tưởng tượng ra được, sao không lên trời luôn đi?
"Chỉ có đổ mồ hôi, cố gắng hết sức mới có thể đạt được thành tích cao. Không phải có câu nói có công mài sắt có ngày nên kim đó sao?"
Tô Trầm Hương lén lút nhỏ giọng nói với Trần Thiên Bắc: "Bệnh của cậu ta khá nghiêm trọng."
Trần Thiên Bắc không lên tiếng, xoa xoa khóe mắt, không biết nói gì.
Xung quanh có quá nhiều người không bình thường, anh Bắc cũng không biết nên dùng từ gì để bày tỏ tâm trạng.
"Cô Hứa gọi cậu lên văn phòng là vì kì thi cuối kỳ à?" Mấy ngày nay, cô Hứa đã gọi không ít bạn học trong lớp đến phòng làm việc, quan tâm hỏi về cảm nhận trong học kỳ này, còn khích lệ mọi người cố gắng thêm một chút vào cuối kỳ.
Cái này gọi là tổng động viên trước khi thi.
Hôm nay đã gọi đến Tô Trầm Hương, hẳn là rất nhanh sẽ đến lượt Trần Thiên Bắc được gọi đến phòng làm việc.
Cậu vừa nhìn Tô Trầm Hương gật cái đầu nhỏ, sau đó lấy ra một cái bánh trứng chảy lệ quỷ từ trong hộc bàn, ăn bánh với mặt mày hớn hở, vừa hỏi cô: "Nghe nói nghỉ Tết cậu sẽ về quê, vậy lúc nào thì trở lại?"
"Làm sao? Nhớ tôi hả?" Tô Trầm Hương hỏi thẳng.
Hai người bọn họ nhàn nhã nói chuyện, một người một quyển, thuận tay nhét sách bài tập vào ngực Vương Lập Hằng.
"Sợ cậu không đủ ăn."
Nếu như Tô Trầm Hương trở về thị trấn nhỏ ăn Tết, vậy thì phải rời khỏi Trần Thiên Bắc.
Trần Thiên Bắc không thể hỏi một chút cô phải rời khỏi mình bao lâu sao?
Phải chuẩn bị trước một ít đồ ăn cho Tô Trầm Hương.
Quả là một căng tin chuyên nghiệp.
Không chỉ có ngày thường phải tận tâm, bây giờ ngay cả ngày nghỉ Tết theo quy định cũng lo sợ sau khi cửa tiệm đóng cửa, khách hàng sẽ bị đói, phải nghĩ tới cô.
Thật sự Tô Trầm Hương không thể ngờ rằng anh Bắc của cô lại lo lắng chu toàn cho cô như vậy.
Nghĩ đến đường phố vắng vẻ vào những ngày tết, còn có các cửa hàng tạm ngừng buôn bán ở hai bên đường, Trần Thiên Bắc khiến cho Tô Trầm Hương hết sức cảm động.
"Kiểu gì cũng phải để cho cha tôi ở cùng ông cụ nhiều thêm một chút." Bản thân Tô Trầm Hương thì không sao nhưng Tô Cường không ở cạnh ông cụ, khó khăn lắm mới trở về ăn Tết, vì vậy cô không tính sẽ trở lại sớm.
Gõ ngón tay suy nghĩ một chút, cô thành thật nói: "Tiệm sửa xe của cha tôi được nghỉ phép đến mười lăm tháng giêng. Chúng tôi về nhà ăn tết sớm, đi tới đi lui cũng phải hai mươi ngày. Hai mươi ngày!" Tô Trầm Hương không tính thì không biết, vừa tính xong lại hít một ngụm khí lạnh, không dám tin mà thấp giọng nói: "Anh Bắc, tôi phải rời xa cậu hai mươi ngày đấy!"
Kể từ khi quen biết Trần Thiên Bắc, cho tới bây giờ, cô chưa từng rời khỏi cậu lâu như vậy.
Còn chưa bắt đầu chia xa, cô đã bắt đầu nhớ cậu... Rồi.
Ánh mắt Tô Trầm Hương quyến luyến không thôi.
Trần Thiên Bắc tin cô mới là lạ.
Cậu nhếch môi, lạnh lùng cười.
"Sau khi thi cuối kỳ xong, tôi sẽ chuẩn bị trước cho cậu chút đồ ăn. Cậu..." Tâm trạng Trần Thiên Bắc trở nên phức tạp, cậu nói: "Ăn uống tiết kiệm một chút."
Ăn cơm phải tiết chế.
Từ trước đến nay, Trần Thiên Bắc không biết mình có thể trở thành một người biết lo lắng đến việc ăn uống của người khác, không cho phép người khác ăn uống quá độ.
"Được được." Lệ quỷ khôn ngoan nói.
Rõ ràng là qua loa lấy lệ.
Kiểu qua loa lấy lệ này, cách đây nhiều năm, lúc đối mặt với ông lão giữ cửa "tiết kiệm là đức tính tốt ", lệ quỷ đã quá thành thục rồi.
Cho nên, bây giờ cô cũng rất lưu loát, không hề cảm thấy chột dạ.
Trần Thiên Bắc nhìn cô chằm chằm, mím môi không lên tiếng.
"Nếu cô Hứa đã coi trọng cậu như vậy, vậy thì cậu thi cho tốt đi." Tô Trầm Hương rất thích thi cử, thích nhất chính là xếp hạng thi cử.
Loại nhiệt huyết này, cả đời Trần Thiên Bắc cũng không cảm nhận được.
Cậu nghĩ đến gần đây Tô Trầm Hương vì chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ mà nghiêm túc lên lớp hơn, cố gắng tự học hơn. Thậm chí, gần đây mấy vị sư huynh rủ cô đi ăn cơm, cô cũng không đi, trong lòng có chút thổn thức.
Tô Trầm Hương thích học tập như vậy, người bình thường cũng không bằng.
Rõ ràng cô có tương lai tốt hơn.
Chỉ cần đứng vững gót chân trong ngành thiên sư này, thành tựu kia còn có địa vị và tiền bạc, cả hai đều khiến người khác phải nể trọng.
Nhưng cô lại sẵn lòng đặt những thứ đó sang một bên, để có thể đến trường đi học, để có thành tích thi cuối kì thật tốt.
Kỳ lạ, nhưng lại không kỳ lạ.
Bởi vì đây mới là Tô Trầm Hương mà cậu biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT