Tuy nhiên, nụ cười trên mặt Trần Thiên Bắc không kéo dài được lâu.

Không phải là do đứa trẻ nghịch ngợm Tô Trầm Hương khiến cho Trần thiếu tức giận.

Mà là…

Tô Cường cao lớn ngồi bên cạnh vẫn đang im lặng nhìn không nói lời nào, mang nửa con lợn về nhà rồi bỏ vào phòng bếp. Ông ngồi xổm trên mặt đất, đặt nửa con lợn lên chiếc thớt lớn và bắt đầu chặt thịt ra.

Nhìn dáng vẻ Tô Cường cố gắng và chăm chú cùng bóng lưng rộng lớn đang dùng sức của ông, Trần Thiên bắc ngẩng đầu nhìn ánh đèn mờ ảo trong phòng bếp nhà họ Tô.

Cậu nhìn Tô Cường đang ngồi xổm trên sàn, không thấy lạ lẫm gì, vung dao chặt thịt giống như con lợn kia chỉ là một con lợn bình thường, miệng còn lẩm bẩm: “Thăn, xương sườn, ba chỉ, da,... Con lợn này béo quá!”

Ông chặt thịt lợn rất tận tình, còn cực kỳ vui vẻ.

Nhìn trong phòng bếp chỉ có bóng lưng nặng trĩu của người đàn ông và thịt heo còn đỏ màu máu khiến ánh mắt Trần Thiên Bắc có phần hốt hoảng.

Lệ quỷ bước vào đây e là cũng bị dọa cho khóc.

Chỉ có Tô Trầm Hương vui vẻ thò cái đầu nhỏ vào trong bếp, mặt mày rạng rỡ nhìn thu hoạch của bản thân.

Cha cô còn đang ngơ ngác nói: “Xương sườn này nhìn có vẻ ngon thất, thịt và mỡ xen nhau, làm thịt kho tàu chắc là ngon lắm đây! Hương Hương, hôm nay cha làm thịt kho tàu, cắt một nửa xương sườn làm thịt sườn muối tiêu cho con. Cha mới học cách làm món thịt ba chỉ chiên giòn nên cũng sẽ làm thử luôn.”

Hiếm khi có miếng thịt tươi ngon như vậy, không làm nhiều món thì uổng mất.

Đôi mắt Tô Trầm Hương sáng lên, cô vội vàng quay về phòng, lục lọi trong kho đồ của mình, tìm ra một túi đậu nành lớn mà lúc nào đó cô lấy ra khỏi cơ thể Trần Thiên Bắc.

Cô vui vẻ đi vào phòng bếp, ánh mắt sáng ngời nói: “Cha hầm canh sườn đậu nành đi ạ!” Cô thèm đến mức nuốt nước bọt.

“Được!” Tô Cường cầm túi đậu nành đỏ, lớn tiếng trả lời.-

Tô Trầm Hương cảm thấy mình hạnh phúc đến nỗi có thể ngất đi luôn.

Ăn uống đầy đủ dinh dưỡng như thế mà còn không cố gắng học tập thật tốt thì thật cạn lời.

“Chúng ta nên xem sách giáo khoa trước.” Cô hí hửng nói với Trần Thiên Bắc.

Trần Thiên Bắc lặng im nhìn Tô Cường chặt thịt lợn, sau đó phân loại, bỏ từng bộ phận khác nhau của lợn vào các túi, sau đó mới đưa cho Trần Thiên Bắc đem về nhà… Trần Thiên Bắc muốn bớt việc, để Tô Cường chặt thịt lợn ở nhà của cậu là được rồi nhưng Tô Cường từ chối.

Dù sao thì lúc chặt thịt lợn cũng rất hỗn loạn, làm bẩn nhà của Trần Thiên Bắc thì không hay lắm.

Hiện giờ đã thu dọn xong xuôi, ông mang thịt lợn ra ban công cho Trần Thiên Bắc, nhiệt tình mời Trần Thiên Bắc ở lại nhà ăn cơm.

Trần Thiên Bắc đau dạ dày nhận lời.

Cha con nhà họ Tô quá mức nhiệt tình.

Tô Cường vui vẻ đi vào phòng bếp thu dọn những thứ bừa bộn, lộn xộn xung quanh.

Thuận tiện còn đặt một tảng mỡ lợn lớn, vẫn còn đỏ nhạt sang một bên, tí nữa sẽ xào với rau hoặc làm đồ ăn nhẹ.

Một nửa phần tóp mỡ thơm ngon được rắc đường, một nửa thêm muối, đưa cho Tô Trầm Hương nếm thử.

Bây giờ, mấy đứa trẻ không mấy ấn tượng về những đồ ăn dầu mỡ thơm ngon từng gây ấn tượng với thế hệ trước nữa nhưng Tô Trầm Hương vẫn cảm thấy món đó ăn rất ngon.

Mặc dù nói là không nên ăn nhiều tóp mỡ, ăn nhiều có hại cho sức khỏe nhưng lệ quỷ không gặp phiền não gì về chuyện đó cả.

Cô cảm thấy cả hai đều ngon, vừa giòn vừa thơm.

“Con lợn này ăn ngon thiệt.” Tô Trầm Hương vừa ăn tóp mỡ vừa nghiêm túc đọc sách giáo khoa nói với Trần Thiên Bắc.

Nếu không phải Tô Cường tốt bụng đem món khoai tây chiên lên thì hẳn là mắt Trần thiếu đã đỏ lên rồi.

Cậu vừa lật sách vừa ăn khoai tây chiên Tô Cường làm. Cậu nhìn Tô Trầm Hương một chút, hờ hững nói: “Ăn ít thôi, sẽ béo đấy.” Tóp mỡ là thức ăn có hàm lượng chất béo rất cao, với sức ăn của Tô Trầm Hương mà nói thì cô sẽ ăn đến tăng cân luôn.

Tô Trầm Hương hoàn toàn không để ý, cô nhỏ giọng nói: “Tôi tiêu hóa tốt. Học tập và công việc đều vất vả, cần bồi bổ!” Huống chi, hiện giờ trời đang trở lạnh.

Trời lạnh mà không tăng cân thì làm sao sống sót qua mùa đông giá rét được chứ?

Tô Trầm Hương nói đầy lý lẽ!

Thậm chí, trong lúc chờ có cơm, cô vung đũa, vùi đầu cố gắng ăn.

Da thịt ba chỉ giòn rụm được cô hết lời khen ngợi.

Da lợn giòn, cắn một miếng thịt ba chỉ là mỡ tràn ngập trong khoang miệng.

Thỏa mãn đến thế, tất nhiên là lúc đi học, tinh thần cũng sẽ phấn chấn gấp trăm lần rồi!

Cô Hứa không hiểu sao gần đây trạng thái tinh thần trên lớp của Tô Trầm Hương cực kì tốt, cũng rất cố gắng làm bài tập.

Là giáo viên chủ nhiệm nên cô ấy sẽ thích những đứa trẻ cố gắng học hành trong lớp, hơn nữa, Tô Trầm Hương làm bài kiểm tra đạt kết quả khá tốt, đó là kết quả cho sự chăm chỉ của cô.

Sau khi cô Hứa vui mừng thì lại sợ Tô Trầm Hương học quá nhiều sẽ mệt mỏi nên đề nghị cô đến xem cuộc thi tiếng Anh.

Tô Trầm Hương ngồi cùng một số học sinh giỏi trong lớp, vô cùng phấn khích nhìn đàn anh đàn chị tự tin diễn thuyết bằng tiếng Anh lưu loát trên sân khấu, không nói đến những cái khác, chỉ riêng sự tự tin thôi đã vô cùng xinh đẹp rồi.

Cô xem trận thi đấu này rất nghiêm túc, cố gắng để hiểu nội dung của bài diễn thuyết của những học sinh năm cuối cấp ba, chăm chỉ bổ sung những kiến thức mình không biết.

Lớp bọn họ tới tham dự cũng đông, là do muốn tìm hiểu thêm về cuộc thi tương tự như thế và học tập một số kiến thức mà trên lớp không được học.

Vương Lập Hằng cũng tới, cậu ta ngồi cạnh Trần Thiên Bắc.

Cậu ta ngủ gà ngủ gật khi xem thi đấu.

Nghe không hiểu gì hết!

Cựu thiếu niên phong cách HKT đau khổ một hồi thì quyết định nằm xuống đi ngủ.

Nhưng địa điểm thi đấu thiêng liêng đâu phải nơi để cho học sinh kém ngủ?

Trần Thiên Bắc không thương tiếc tát cậu ta tỉnh lại.

Còn tiện tay bịt miệng cậu ta lại, không để cậu ta hét lên.

Tô Trầm Hương một mực theo dõi trận thi đấu trên sân khấu, vốn không để ý tới chuyện xảy ra bên cạnh. Nhưng Lý Yên lại thấy cảnh đó, tiên tay chụp cảnh Vương Lập Hằng buồn ngủ và gửi cho cha cậu ta… Dĩ nhiên, cựu thiếu niên phong cách HKT không hay biết gì về chuyện có thêm một giáo viên tiếng anh đang đợi mình ở nhà.

Sau khi cuộc thi hùng biện bằng tiếng Anh kết thúc, Tô Trầm Hương và bạn học cùng lớp đi vào hậu trường để trò chuyện cùng đàn anh đàn chị trong trường.

Do mọi người đều có tính cách rất tốt bụng và hào phóng nên đã nhiệt tình chia sẻ cho nhau biết về những từ vựng, kiến thức không có trong sách giáo khoa.

Lệ quỷ cặm cụi ghi chép tên các loại sách khác nhau.

Chờ đến thi ra khỏi nơi thi đấu, cô lập tức đi thẳng đến tiệm sách, mua tất cả những cuốn sách tham khảo về phim kịch tiếng anh do đàn anh đàn chị giới thiệu.

Cô còn tiện tay mua thêm mấy quyển truyện tiếng anh.

Cô nghiêm túc cố gắng đến thế khiến Trần Thiên Bắc cũng phải mua mấy quyển, tiện tay mua cho người khác vài quyển luôn.

Nhờ có trận thi đấu bằng tiếng anh này mà hiểu biết của Tô Trầm Hương đã được mở mang hơn nhiều.

Hóa ra học giỏi không chỉ phải vùi đầu học kiến thức trên sách vở.

Mở rộng tầm nhìn sẽ thấy được nhiều tri thức hơn và hiểu thêm những điều không có trong sách vở, giúp mở rộng tư duy của mình hơn.

Trước đây, cô nghĩ mình học tiếng anh khá giỏi.

Nhưng bây giờ, khi biết được nhiều kiến thức trong cuộc thi hùng biện bằng tiếng Anh, cô cảm thấy mình vẫn còn kém xa.

Cô vừa học tập, vừa đọc các loại sách vở mang tính khám phá như một cách thư giãn sau giờ học.

Bởi vì lần này thu hoạch được khá nhiều đồ ăn ngon và cũng sắp kết thúc học kỳ nên Tô Trầm Hương không bận rộn lăn xả khắp nơi nữa.

Hơn nữa, Bạch Vân Quan không chỉ có một mình cô là đệ tử. Trước đây, khi Tô Trầm Hương chưa làm việc cho Bạch Vân Quan thì nơi đó vẫn hoạt động bình thường, có cô thì cũng không thêm được bao nhiêu lệ quỷ, mà vắng cô thì lệ quỷ cũng không bớt đi được bao nhiêu.

Bạch Vân Quan cũng sắp tổ chức đại hội cuối năm, đệ tử Bạch Vân Quan ở các nơi đang lần lượt trở về tổng bộ Bạch Vân Quan, nhân tài nhiều như thế nên càng không cần tới Tô Trầm Hương.

Mỗi ngày, Tô Trầm Hương sẽ lên lớp, cuối tuần cũng không ra ngoài, cô ở nhà chuyên tâm đọc sách, giống như trạch quỷ*.

*Giống như trạch nữ, trạch nam. Chỉ những người không muốn giao tiếp với thế giới bên ngoài, chỉ muốn ở nhà. Vì Tô Trầm Hương là quỷ nên tác giả dùng từ “trạch quỷ”.

Cô không thích ra ngoài khiến Tô Cường rất vui vẻ.

Ông sợ Tô Trầm Hương học hành mệt nhọc nên ngày nào cũng bồi bổ dinh dưỡng cho con gái.

Tô Trầm Hương… Tô Trầm Hương cũng lặng lẽ nhận ra mình hơi mập lên.

Nhưng mà mập mới tốt.

Mập lên là may mắn.

Trước giờ cô chưa từng vì mập lên mà kiêng ăn món gì, chỉ cần là cha nấu cho thì cô đều ăn sạch.

Ngoài ra, Phí sư huynh còn đem đến một đám quỷ từ Bạch Vân Quan cho cô, cô tát vài cái rồi rút chúng thành các món ăn khác nhau, khiến Tô Trầm Hương càng không nghĩ đến chuyện giảm cân.

Cô dám ăn, Tô Cường dám nấu.

Dù trời mùa đông có lạnh lẽo thì ông vẫn bồi bổ cho Tô Trầm Hương đến mặt mày rạng rỡ, hồng hào.

Lần đầu tiên Trần Thiên Bắc nhận ra lòng tham của Tô Trầm Hương… Trước kia luôn nghe cô than vãn “đói” nhưng cậu không nghĩ nó chân thật đến thế.

Cho đến khi nhìn thấy Tô Trầm Hương ăn cơm đầy bụng, cậu mới hiểu, sức ăn của Tô Trầm Hương vô cùng tốt.

Là sức ăn có thể ăn sạch nhà ăn.

Bây giờ, Trần Thiên Bắc cảm thấy hai chân mình mềm nhũn khi nhìn Tô Trầm Hương.

Nhưng sao con trai có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt con gái được chứ, cậu không nói lời nào, thỉnh thoảng vẫn “nấu cơm” cho Tô Trầm Hương ăn.

Nhân tiện, trong lòng cậu cũng bày tỏ sự lên án sâu sắc đối với Phí sư huynh chiều chuộng sự muội kia.

Mỗi ngày đều đưa lệ quỷ đến cho Tô Trầm Hương.

Rõ ràng cậu là người đến trước.

“Phí sư huynh nói Quan chủ đã gọi cho phái Mao Sơn, còn cử sư bá đến đó tiếp viện.” Hiện giờ, mối quan hệ giữa Tô Trầm Hương và Phí sư huynh khá tốt… Phí sư huynh mũm mĩm cũng là một chuyên gia ẩm thực, anh em hai người có khá nhiều điểm chung.

Khi nghe cô nói tin này, Trần Thiên Bắc cũng không ngạc nhiên cho lắm, ngược lại đang lén lút nói chuyện thì cô Hứa gọi Tô Trầm Hương lên văn phòng.

Tô Trầm Hương thấy rất khó hiểu, theo sát cô Hứa đến văn phòng.

“Không có gì đâu, em đừng lo lắng, chỉ là sắp kết thúc học kỳ nên cô muốn hỏi về tình hình học tập của em một chút thôi.” Vẻ mặt cô Hứa ôn hòa, cực kỳ dịu dàng, mời Tô Trầm Hương ngồi xuống và hỏi thăm tình hình học tập gần đây của cô.

Biết Tô Trầm Hương đọc nhiều sách ngoài giờ học, cô Hứa cũng cảm thấy rất tốt, nhân tiện giới thiệu vài quyển sách ôn luyện toán cho cô, sau đó mới nói: “Tháng một năm sau sẽ thi cuối kỳ, cô cảm thấy thành tích của em sẽ tiến bộ hơn nữa. Nhưng mà em đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, cứ bình thường là tốt rồi.”

Giáo viên nào cũng sẽ lo lắng học sinh của mình vì gặp áp lực quá lớn mà phát huy một cách thất thường.

Nhưng lệ quỷ vẫn luôn bình thường.

Cô ngoan ngoãn đồng ý.

“Em và Trần Thiên Bắc ngồi cùng bàn, cô thấy các em hỗ trợ lẫn nhau, có tiến bộ rất nhiều.”

Cô Hứa không nghĩ Trần Thiên Bắc là đứa trẻ ngỗ nghịch.

Trái lại, thật sự Trần Thiên Bắc không phải là một học sinh thích gây chuyện.

Dù không thích các hoạt động của lớp và không thân thiết với các bạn học khác thì cậu cũng không có thói quen gì xấu và chưa từng bắt nạt bạn cùng lớp.

Dĩ nhiên, thành tích của Trần Thiên Bắc vẫn luôn rất tốt, đây cũng là một trong những lý do cô Hứa thích Trần Thiên Bắc.

Nhưng sau khi chạm vào một phong thư công việc trên bàn, cô Hứa cười dịu dàng với Tô Trầm Hương và nói: “Hai em có thể giúp đỡ nhau trong học tập là chuyện tốt.”

“Cô nói rất đúng. Các bạn học trong lớp nên giúp đỡ lẫn nhau ạ.” Tô Trầm Hương ngoan ngoãn!

Cô chưa từng nói lời vô nghĩa trước mặt giáo viên.

Cũng chưa chọc giận giáo viên bao giờ.

Khi đối mặt với giáo viên, thái độ của cô khá tốt.

Tôn sư trọng đạo.

“Vậy là tốt rồi. Em mau về lớp học bài đi.” Cô Hứa cười nói.

Sau khi thấy Tô Trầm Hương rời khỏi văn phòng, cô Hứa mới bỏ phong thử kia vào máy cắt giấy, khẽ lắc đầu.

Báo cáo Tô Trầm Hương và Trần Thiên Bắc yêu sớm.

Cô ấy không có ý định hỏi Tô Trầm Hương những chuyện không rõ ràng như vậy.

Nó không chỉ ảnh hưởng đến thể diện và tâm trạng của học sinh mà hơn hết, chẳng lẽ thân là chủ nhiệm lớp mà cô lại không biết học sinh của mình có yêu sớm hay không hả?

Rõ ràng Tô Trầm Hương còn ngây ngô lắm.

Nghĩ đến mỗi buổi trưa, cô ấy đều thấy bóng dáng vô cùng phấn khích chạy đến căng tin của Tô Trầm Hương, hoàn toàn bỏ lại nam sinh đẹp trai, nổi bật nhất trường hay nói chuyện cùng cô là Trần Thiên Bắc và Hứa Phi, cô Hứa không khỏi trầm ngâm.

Có vẻ… Yêu đương không quan trọng bằng ăn cơm nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play