“Người đâu rồi?” Vân Nhung bên đó cũng ngơ ngác.
Thuộc cấp của Vân Nhung cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Tôi, tôi cũng không rõ. Dù sao có cậu Cố ở bên đó trông chừng nên chúng tôi cũng không dám theo sát, người ở bên đoàn phim《 Trầm Luân》 nói rằng ba ngày trước toàn bộ đoàn phim đều đi hết rồi. Ngoại trừ tổ trang phục, hóa trang và đạo cụ ở lại ra, thì đến cả biên kịch cũng được dẫn đi theo.”
“Chỉ là một bộ phim tài liệu, cậu ta dẫn theo biên kịch để làm gì? Bị điên rồi sao?” Vân Nhung càng nghe càng khó hiểu, sau cùng đưa ra một kết luận đó chính là chắc Vân Tranh bị điên thật rồi. Nếu không một người bình thường sao có thể làm ra được việc này.
Thời gian quay phim ngắn như thế, bây giờ những bậc thầy có tiếng tăm nhất Trung Quốc đều ở đây hết, cậu không lo nghĩ quay như thế nào mà lại kéo theo cả đoàn đội đi mất. Chẳng lẽ những tài liệu về nội dung phim từ trên trời rơi xuống? Đây không phải đần độn thì là gì?
Vân Nhung đập mạnh lên bàn làm việc, càng nghĩ càng tức giận giống như nuốt phải một con ruồi vậy, không phun ra được mà nuốt cũng không xong.
Cách làm này của Vân Tranh chính là điều làm Vân Nhung khó chịu nhất. Anh ta đã vẽ sẵn đường đi để Vân Tranh đến tìm mình nhưng kết quả là Vân Tranh lại không thèm để tâm đến, cứ như không nhìn thấy vậy. Sự khinh thường trong im lặng này còn nhục nhã hơn so với việc ‘vả thẳng vào mặt’ của anh ta.
Song, Vân Nhung ở bên đây bị tức đến sôi máu, mà những người khác cũng không hiểu lý do Vân Tranh làm vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT