Là con trai ruột của kẻ bắt cóc, Lục Nhiên cũng là nhân chứng cho quá khứ. Cậu ta nhớ rõ loại tuyệt vọng và bóng tối mà Cố Yến đã trải qua trong suốt tuần đầu tiên.
Trong tầng hầm tối đến nỗi không thể nhìn thấy nổi ngón tay của mình, cha của Lục Nhiên đã thử gần như tất cả các phương pháp ác độc mà ông ta có thể nghĩ ra lên Cố Yến. Ông ta thậm chí còn sử dụng lồng rắn độc và thả chúng xuống dưới tầng hầm.
Ngay cả khi răng nanh đã được nhổ hết, bị cắn cũng không chết. Nhưng trong một môi trường như vậy, nỗi sợ hãi có thể được phóng đại vô hạn, ngay cả một người trưởng thành can đảm cũng chưa chắc có thể vượt qua.
Nhưng Cố Yến lúc đó chỉ mới bảy tuổi, không còn nghi ngờ gì nữa, anh gần như phát điên rồi.
Không thể không nói, là người thừa kế được nuôi dưỡng trong hào môn, bản thân cũng có chỗ hơn người. Mặc dù Cố Yến gần như phát điên, nhưng anh không khóc lóc không kêu gào như những đứa trẻ trước đó, thậm chí từ đầu đến cuối anh không hề cầu xin sự thương xót nào. Khi tỉnh táo anh lại không ngừng khiêu khích, cố ý thu hút chú ý của cha Lục Nhiên đổ dồn vào chính mình, miễn cho việc ông ta sẽ bất chợt mà nhắm vào Vân Tranh.
Về phần Vân Tranh lúc đó mới năm tuổi, cậu cũng bình tĩnh đến bất ngờ. Trong tình huống nguy cấp nhất, cậu thực sự đã chủ động nói ra thân phận của mình, đề nghị sử dụng tất cả tài sản của nhà họ Vân, dụ dỗ cha Lục đổi lấy cơ hội để Cố Yến rời đi.
“Nếu ông không thả Cố Yến ra, nhà họ Cố sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa. Anh ấy là người thừa kế của nhà họ Cố, một khi anh ấy xảy ra chuyện gì, sẽ không chỉ nói đến mạng của ông. Nói đến thủ đoạn của nhà họ Cố, ông hẳn đã từng nghe qua rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT