Trong căn phòng ăn to lớn dát vàng được xây dựng theo kiến trúc cổ kính,giữa phòng là một chiếc bàn ăn cỡ lớn sang trọng.Tất cả người hầu đứng xung quanh căn phòng chờ nhận lệnh.Lý Phu Nhân và chồng đang ngồi đợi Tư Nguyệt đến dùng bữa.
Hai người vui vẻ trò chuyện,sắc mặt tươi vui hơn mọi ngày,có lẽ vì Lý Gia vừa làm ăn được một mẻ lớn.Lý Tư Nguyệt đi đến phòng ăn, quản gia mở cửa cho em.Em bước vào cúi chào cha mẹ mình
“Cha!Mẹ! Buổi sáng tốt lành, Nguyệt Nguyệt xin lỗi vì đã đến muộn”
Lý Phu Nhân thấy Tư Nguyệt,bà liền tươi cười
“Nguyệt Nguyệt đến rồi à,ngồi xuống đi con,ăn nhanh kẻo trễ lịch học gia sư”
Quản gia quay sang người hầu
“Mang đồ ăn lên!”
Các nữ hầu lần lượt mang lên nhưng khay đồ ăn và đặt chúng trước mặt ba vị chủ nhân,sau đó họ lần lượt lui xuống bếp.
Tư Nguyệt ăn một cách từ tốn.Em cứ nghĩ đến giọng nói của nam nhân bí ẩn trong giấc mơ và hoàng tử bạch mã Thiên Phong.Hôm nay em có lịch học gia sư với Thiên Phong,không biết cậu ấy đã khỏi bệnh chưa.Một lúc sau,em đặt thìa xuống cạnh chiếc đĩa trống trơn.Em cúi đầu lịch sự trước khi rời khỏi phòng ăn
“Cảm ơn về bữa ăn.Cha!Mẹ! Nguyệt Nguyệt xin phép đi học”
Lý Phu Nhân và Lý Gia gật đầu.Em bước ra khỏi phòng ăn và chạy ra trước cửa biệt thự.Chiếc xe Mercedes bóng loáng đã đợi sẵn ở cửa.Em vẫy tay chào quản gia và leo lên xe.
Chiếc xe Mercedes đi chầm chậm trên đường.Ánh ban mai chiếu rọi khắp khoảng không.Mặt trời dần nhô lên.Tiếng chim hót véo von trên những tán cây rậm rạp hai bên đường.Xe chạy được một lúc thì dừng lại trước một tòa tháp khang trang.
Tư Nguyệt bước xuống xe,chỉnh trang lại trang phục cho gọn gàng rồi em xách cặp đi vào trong khoảng sân nhỏ của toà tháp.Bỗng em nhìn thấy chiếc xe Bugatti quen thuộc in ký hiệu của Lục Gia đậu ở bên đường.Em nhận ra Tiểu Phong đang bước xuống xe.Sắc mặt của Tiểu Phong đã hồng hào hơn hôm qua.
Tư Nguyệt chạy đến chỗ Tiểu Phong khiến cho tài xế bất ngờ,em chạy vội qua bên đường mà không biết trên đường đang có một chiếc xe đang lao đến em.
"Tiểu Thư!Cẩn thận!"-tài xế riêng của Tư Nguyệt hét lên cố gắng chạy thật nhanh để lôi em lại
"Nguyệt Nguyệt!Cẩn thận phía trước!"-Thiên Phong giật mình không kịp phản ứng
Tài xế chiếc xe đang lao đến vội vàng đạp phanh,tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường nghe thật đáng sợ,tựa như tiếng thét chói tai của Tử Thần .Nguyệt chạy đã gần đến bên vỉa hè, nhưng khi em nhìn thấy chiếc xe đang lao đến thì đứng khựng lại,nhìn chằm chằm vào nó.Đang đứng chết trân tại chỗ thì có một lực kéo kéo em ngã xuống vỉa hè,em nhắm chặt hai mắt lại.Tư Nguyệt cảm thấy có thứ gì đó êm êm bên dưới,em thắc mắc sao mình ngã mà không thây đau?Em mở mắt nhìn thì thấy tài xế riêng của em đang chạy đến.Bỗng em nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên
“Nguyệt Nguyệt,cậu...nặng quá”
Tư Nguyệt nhìn xuống,em thấy mình đang ngồi trên Tiểu Phong,hoá ra lúc nãy khi Tiểu Phong kéo em vào,em đã ngã đè lên người Tiểu Phong,vì vậy nên khi ngã em mới không có cảm giác đau.Tư Nguyệt vội vã đứng dậy
“Ah! Tiểu Phong!Tớ xin lỗi,cậu có đau không?”
Tư Nguyệt vừa nói vừa chảy nước mắt,tay em vẫn còn run,tên tài xế lái xe thì đã chạy từ lúc nãy.Tài xế riêng của Thiên Phong và Tư Nguyệt chạy đến,đỡ hai cô cậu chủ lên, phủi bụi và bế hai em vào trong toà tháp.Tài xế riêng của Tư Nguyệt gõ cửa ba cái,cánh cửa từ từ mở ra.…
___________________________________
~Hi xin chào bạn trước màn hình,lại là chuyên mục tâm sự của tác giả đây:3.Chắc cũng có bạn thắc mắc chuyện nhẹ nhàng thế mà sao tác giả lại tag ngược đúng không? Câu trả lời là tác giả để cho đẹp thôi nhé(mới có 5 chương truyện còn dài còn nhiều sóng gió).Thắc mắc thứ 2 của một số bạn chắc là tại sao Lục Gia và Lý Gia giàu thế nhưng không thuê gia sư riêng dạy tại nhà mà phải đi học ở một nơi khác,đã thế lại còn là toà tháp-Chương 6 sẽ giải đáp thắc mắc này,Mọi người cùng đón xem nhé~
**Cuối cùng chúc các độc giả đọc truyện vui vẻ và ủng hộ truyện của tác giả nhé**