Khi kết quả thi đại học vừa ra Sài Đông Đông đã thống nhất ý kiến với gia đình xong rồi, cậu nói muốn học y, không nỡ rời xa ba mẹ được.

Cậu tra điểm chuẩn của trường trước đây, miễn cưỡng cũng nằm trong phạm vi của bản thân.

Mẹ cậu đương nhiên sẽ không cự tuyệt lý do như thế này rồi.

Còn về Đặng Hiểu Văn, quả nhiên kết quả thi giống như cô ấy đã dự đoán, không thể so được với trình độ bình thường của cô ấy. Cô ấy đang khó khăn chọn lựa giữa thi lại và học tạm.

Dù sao thì cuộc đời vĩnh viễn đều là hết sự lựa chọn này lại đến sự lựa chọn khác mà.

Cô ấy từ bỏ thi lại, chọn đại một ngôi trường ở một nơi thành phố xa xăm và náo nhiệt.

Có lẽ đối với Đặng Hiểu Văn mà nói, không đi được nơi mình muốn đi thì có đi đâu chăng nữa không quan trọng nữa rồi.

Một ngày nào đó của giữa tháng tám, Sài Đông Đông đang nằm trên sàn nhà Lục Cửu chơi game, nhân vật trong game lại chết một lần nữa, cậu tức giận quăng máy game đi, nằm dưới đất một lúc lâu, cậu mở miệng nói với Lục Cửu trong phòng tắm: "Tiểu Cửu." Trả lời lại cậu là tiếng nước tí tách trong phòng tắm.

Cậu lại nâng cao giọng lên nói tiếp: "Qua vài ngày nữa tôi phải đi tới trường học báo danh rồi, mẹ muốn tôi tới trường sớm chút để làm quen môi trường mới." Tiếng nước trong nhà tắm dừng lại, vì Sài Đông Đông không nhận được câu trả lời của người đang tắm kia, cậu định nói lại một lần nữa lời vừa rồi, bên trong nhà tắm bỗng nhiên lại gọi cậu một tiếng.

"Sài Đông Đông."

Sài Đông Đông đáp lại một tiếng.

Người bên trong phòng tắm lại chậm rãi nói tiếp: "Tôi không tìm thấy được quần áo, cậu vào nhìn giúp tôi xem có phải không mang vào không."

Sài Đông Đông từ dưới đất lật người ngồi dậy, vừa tìm trong tủ quần áo vừa cằn nhằn: "Trước khi vào đó tôi đã nhắc cậu rồi mà." Cậu tìm trong tủ quần áo của Lục Cửu khá lâu, cuối cùng dứt khoát lấy cả bộ đã xếp ngay ngắn mang đi.

Cậu gõ lên cửa phòng tắm.

Bên trong nói: "Cậu vào đây chút."

Sài Đông Đông im lặng trước cửa một lúc, nói ấp úng: "Cậu mở cửa ra lấy đi."

Lục Cửu bên trong phòng tắm giống như không nghe cậu nói gì cả: "Cậu vào đây chút."

Sài Đông Đông do dự ở trước cửa, sau đó mở cửa bước vào trong, một tay cậu đang cầm quần áo chuẩn bị gọi cậu ấy cầm lấy, nhưng không ngờ vừa mở cửa ra, cậu đã bị nước sối ướt từ đầu tới chân, lúc chưa phản ứng lại kịp đã nghe thấy giọng cười của Lục Cửu, có lẽ đã từ rất lâu rồi cậu chưa nghe Lục Cửu cười như vậy nên nhất thời bị ngây người ra.

Người tạt nước cậu cả người ướt sũng kia rõ ràng đã mặc xong quần áo ngay ngắn, cậu ấy tắt nước và đi về hướng cậu, mang theo toàn thân đều là hơi nước, dẫm lên mặt nước vẫn chưa kịp trôi đi bước về phía cậu, Sài Đông Đông chớp mắt, đưa tay lên lau đi giọt nước trên mặt mình.

Lục Cửu bước lại gần, giơ tay lên chạm vào cánh tay cậu, hơi hơi nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "A, ướt hết rồi." Nói xong cậu ấy mím môi lại, giống như đang cười trộm.

"Sài Đông Đông, cậu ngốc quá đi."

Sài Đông Đông hít mũi, hấm hứ: "Tại cậu hết ok?" Lời trách móc vừa ra khỏi miệng đã mất hết chí khí.

"Thôi, đi tắm luôn vậy."

Cậu kéo lấy quần áo mình, nói tiếp: "Lát nữa tôi gọi nói mẹ không về nhà vậy."

Lục Cửu vẫn nghiêng đầu, ngón tay cậu ấy nắm lấy tay áo ướt sũng của Sài Đông Đông, gật đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Được."

Sài Đông Đông lùi về phía sau nửa bước, giơ tay cởi chiếc áo thun trên người xuống.

Bàn tay Lục Cửu trên cánh tay cậu bị động tác này hất ra, đầu ngón tay trượt xuống phần hông của cậu, có một cảm giác tiếp xúc rất ấm áp mịn màng, Lục Cửu rút tay về, cậu ấy mím môi lại như đang cười, đột nhiên hỏi một câu: "Sài Đông Đông, người khác có tuốt cho cậu lần nào chưa?"

Sài Đông Đông đang cởi chiếc áo thun ra khỏi đầu mình, hoài nghi chính mình hình như nghe nhầm rồi hỏi lại: "Cậu nói gì?"

Lục Cửu nâng tay mình lên, đưa về phía trước, chạm vào phần bụng mịn màng của Sài Đông Đông, khóe miệng cậu ấy nhếch lên, cả gương mặt tràn đầy sự vui vẻ: "Tôi giúp cậu nhé?"

Vừa nói ngón tay cậu ấy vừa móc vào lưng quần của Sài Đông Đông.

Sài Đông Đông lại như bị rắn cắn, đẩy mạnh tay cậu ấy ra, ấp úng từ chối: "Không cần đâu."

Lục Cửu cười tủm tỉm trực tiếp đưa tay ra chạm vào bụng dưới của cậu, bàn tay cậu ấy nóng hầm hập, di chuyển xuống dưới từng chút từng chút một, khi lại một lần nữa móc vào quần cậu, cậu ấy thấp giọng mỉm cười nói: "Cậu cũng từng giúp tôi mà Sài Đông Đông."

Giọng nói cậu mềm mại: "Cho tôi giúp cậu đi mà, Sài Đông Đông."

Giống như trò chơi đổi kẹo lúc nhỏ vậy, vì cậu cho mình kẹo sữa bò trong túi cậu nên mình phải cho cậu kẹo trái cây trong túi của mình.

Lời của Lục Cửu nói vừa thản nhiên lại còn ngây thơ, như thể cậu ấy vẫn là một đứa trẻ rất nhỏ đang đi theo sau người khác, tất cả mọi người đều đang tiến về phía trước có thêm bạn bè mới, cuộc sống mới, nhận thức mới về thế giới này, chỉ có Lục Cửu, vẫn còn chậm rãi bước đi trong thời gian là một đứa trẻ như trước đây.

Muốn rời khỏi cũng chẳng thể rời khỏi được.

Cổ họng Sài Đông Đông thắt chặt lại, bàn tay của Lục Cửu đã men theo quần thuận lợi tiến vào trong, đột nhiên cậu thấy không thể nói được gì cả.

Bàn tay đàn piano ấy thon thả mềm mại, Sài Đông Đông bị ánh đèn nhà tắm chiếu rọi khiến cả mắt và đầu đều là một mảng trống rỗng.

Tiếng hít thở của Lục Cửu đứt quãng kề sát bên tai cậu, đôi lúc còn thổi vào một luồn khí nóng gần bên thùy tai, Sài Đông Đông run mạnh một cái, giọng nói của cậu thậm chỉ còn mang theo một chút nức nở mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra được, cậu dùng giọng nói ấy gọi tên Lục Cửu.

Cậu khẽ gọi: "Tiểu Cửu."

Lục Cửu nghiêng đầu, bờ môi của cậu trượt qua thùy tai của Sài Đông Đông, cảm giác mềm mại, cậu ấy rút tay ra, ý cười mang theo sự trêu chọc, nhỏ giọng cười nói: "Sướng không, Sài Đông Đông?"

Giọng nói của cậu ngay bên tai Sài Đông Đông, mang theo một chút hơi nước nóng ẩm bên trong phòng tắm, Sài Đông Đông thấy chân mình sắp không chống đỡ nổi cơ thể rồi, cậu dựa vào phía sau, áp vào mặt tường, không hề biểu đạt thêm bất cứ ý gì nữa.

Người nói ra lời như vậy lại còn không hề biết ý, vẫn còn tiếp tục như vậy, cười nói tiếp: "Lần trước cậu làm giúp tôi tôi rất sướng."

Cậu ấy thản nhiên đến mức khiến cho người cảm thấy ngại còn ngại thêm.

"Là kiểu sướng đến mức tôi cảm thấy nếu như lúc đó tôi đang đứng, thì tôi chắc chắn sẽ mềm nhũn chân ngay cả đứng cũng không đứng được ấy."

Hơi thở của Sài Đông Đông khó khăn lắm mới ổn trở lại được, một lúc sau, giọng mũi ỉu xìu của cậu phát ra: "Đủ rồi chứ, Tiểu Cửu."

Lục Cửu lại cười một cách rất chân thực, giọng cười ha ha truyền khắp phòng tắm, cuối cùng cậu đưa tay ôm lấy vai Sài Đông Đông như thể cười sắp không đứng được nữa, đầu cậu chôn bên hõm vai Sài Đông Đông, tiếng cười đứt quãng vẫn truyền đến: "Sài Đông Đông, cậu không thấy sướng sao?"

Đối với vấn đề này Sài Đông Đông vẫn giữ thái độ giải quyết trong im lặng, không nói lời nào.

Lục Cửu vẫn chậm rãi chờ đợi muốn đương sự thể hiện quan điểm của mình, đương sự cuối cùng bị cậu quấn đến mất nhẫn nại, sâu trong cổ họng đáp lấy một tiếng.

Lục Cửu cười tủm tỉm nói: "Vậy sau này chúng ta giúp đỡ lẫn nhau có được không?"

Hơi thở của cậu ấy thổi lên gò má Sài Đông Đông, nhõng nhẽo: "Có được không?" Không đạt được bất cứ lời hồi đáp nào cậu ấy kiên trì nói tiếp không ngừng nghỉ: "Có được không."

Lời nói của cậu ấy phát ra từ giọng mũi: "Được đi mà được đi mà."

Sài Đông Đông mím môi, cậu ấy nhìn Lục Cửu, dường như không thể khống chế được phải đồng ý ngay.

Từ nhỏ tới lớn, thứ cậu không thể từ chối được nhất chính là Lục Cửu, giống như một loại ma chú.

Lục Cửu "hm~" một tiếng: "Được đi mà, Sài Đông Đông." Đầu cậu ấy cọ lên hõm vai Sài Đông Đông. "Giúp đến khi bất cứ bên nào có bạn gái thì thôi có được không~"

Sài Đông Đông nuốt nước bọt.

Lục Cửu ngẩng đầu lên, đôi môi dường như sắp dán vào bên tai cậu, giọng nói của cậu ấy truyền vào trong tai Sài Đông Đông, mỏng manh yếu ớt như một đứa trẻ: "Sài Đông Đông, cậu nói muốn đưa tôi đi chơi đó."

Cổ họng Sài Đông Đông thốt lên một âm thanh.

Lục Cửu nói: "Cậu đồng ý rồi sao?"

Sài Đông Đông liếm môi, cậu đồng ý rồi, bất cứ là cái gì đi nữa.

Lục Cửu cười híp mắt nói tiếp bên tai cậu: "Đăng Hiểu Văn khi nào đi học vậy."

Cậu ấy cười nói: "Cậu nói muốn đưa tôi ra biển hóng gió đó."

Cậu ấy khẽ nói: "Cậu có thể gọi Đặng Hiểu Văn đi cùng không?"

Sài Đông Đông thử gọi cho Đặng Hiểu Văn trước khi cô ấy tạm biệt thành phố này để tiến tới một cuộc sống mới, cậu nói rằng các bạn cùng lớp đều sắp đi theo con đường riêng của mình rồi, thấy cũng khá là bùi ngùi.

Đặng Hiểu Văn mỉm cười nói được thôi được thôi vậy thì gặp mặt lần đi.

Lúc cô ấy đến Lục Cửu đang ngồi trên bãi cát, bờ biển lúc chạng vạng mang đến một mùi vị mằn mặn, mùi vị đó mỗi lần xộc vào mũi đồng thời cũng nghe thấy tiếng người hò hét từ phía xa xa truyền đến, âm thanh ấy trong trẻo còn mang theo chút ý cười sáng lạng, bầu không gian nóng rát như có một mặt trời mùa hè ngay trên đỉnh đầu.

Cơn sóng kéo đến rồi lại lùi ra xa, kéo đến, lùi ra xa.

Trong đầu Lục Cửu nương theo âm thanh phác họa lên những cơn sóng nhấp nhô, ánh chiều tà còn chưa buông xuống, ánh đèn của cả thành phố dần dần sáng lên trong ánh dương cuối cùng vụt tắt, những người đang đi dạo xung quanh mình.

Tiếng cười, tiếng đùa giỡn.

Vẽ lên một thế giới tương tự nhưng lại hoàn toàn khác biệt.

Sài Đông Đông gọi tên cậu ấy trong thế giới đó, giọng nói của cậu xuyên qua tiếng nước, tiếng bước chân dẫm lên mặt cát, tiếng cười vui vẻ ở phía xa lảnh lót truyền vào tai mình.

Thật đáng cười biết bao nhiêu, dựa vào âm thanh và xúc xác để nhận biết một thế giới và một con người.

Lục Cửu ngẩng đầu lên nghiêng mặt về phía âm thanh truyền đến, cậu nhếch miệng lên, chậm rãi trách móc: "Cậu chậm quá đi Sài Đông Đông."

Sài Đông Đông đáp lại một tiếng, từ chối cho ý kiến, âm thanh đó men theo tiếng sóng nước truyền vào tai, Lục Cửu bắt lấy âm thanh mỏng manh ấy trong bóng đêm tối tăm, cậu ấy giống như một đứa trẻ đang trong một trò chơi, đem ngàn vạn âm thanh mình tiếp xúc được phân loại ra rồi dán giấy đánh dấu lên.

Đây là Sài Đông Đông, đây là...

Giọng nói của Đặng Hiểu Văn cũng chạy theo tiếng sóng vỗ vào tai cậu, cô ấy gọi tên cậu, giống như lần đầu tiên gặp mặt, Sài Đông Đông dẫn cô ấy đến trước mặt cậu.

Lục Cửu nghiêng đầu cười tủm tỉm: "Đặng Hiểu Văn, lâu rồi không gặp, cậu khỏe không?"

Đặng Hiểu Văn không nói gì cả, Lục Cửu nghe thấy âm thanh ma sát của quần áo, sau đó có người ngồi xuống bên cạnh cậu, Đặng Hiểu Văn chậm rãi ừm một tiếng.

Lục cửu nghiêng đầu nhìn về phía cô ấy, cậu cười nói: "Đừng sợ tôi sẽ bám lấy cậu, cậu đã lên đại học rồi, tôi chỉ đến chúc mừng thôi mà."

Đặng Hiểu Văn nói: "Xin lỗi Lục Cửu." Giọng cô ấy rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ kiên định, cô ấy nói.

"Tôi không thể ở bên cậu, cậu sẽ luôn là một gánh nặng cho tôi." Cách một lúc sau, cô ấy lặp lại một lần nữa. "Xin lỗi."

Lục Cửu im lặng một lúc lâu, sau đó lại cười lên: "Tôi thật sự không định quấn lấy cậu mà Đặng Hiểu Văn." Cậu nói "Hi vọng rằng những ngày tháng tương lai sau này cậu sẽ luôn vui vẻ."

Đặng Hiểu Văn không trả lời.

Lục Cửu chống tay xuống mặt cát chậm rãi đứng dậy, sau khi đứng dậy cậu vỗ cát trên bàn tay mình đi, yên lặng đứng đó một lúc, cậu nhẹ giọng nói: "Đặng Hiểu Văn, cậu giúp tôi tìm Sài Đông Đông đến đây được không?" Cậu thản nhiên bộc lộ ra khiếm khuyết của mình. "Tôi không thấy đường."

Lúc Sài Đông Đông đến thì Đặng Hiểu Văn đã đi rồi, cậu đi từng bước qua, gió biển ẩm ướt mang theo khí nóng bỏng rát đổ về, Sài Đông Đông giơ tay ra nắm lấy cánh tay cậu ấy:

"Tiểu Cửu, về nhà chưa?"

Lục Cửu trầm mặc một lúc, cậu ấy giơ cánh tay mình lên, rồi lại quay đầu, giống như đang quan sát xung quanh, sau đó cậu hỏi Sài Đông Đông: "Mặt trời xuống núi rồi sao?"

Sài Đông Đông 'a' một tiếng, trả lời cậu ấy: "Lặn rồi."

Lục Cửu lại hỏi: "Vậy đèn đường đã sáng chưa?" Cậu ấy suy nghĩ rồi nói tiếp: "Còn đèn xe, đi đi về về ư?"

Sài Đông Đông ừm một tiếng ngột ngạt.

Lục Cửu cười khẽ, giơ tay lên chỉ về phía trước: "Bên đó có phải có một cặp tình nhân không." Cậu ấy cười "Bọn họ đang vọc nước sao?"

Sài Đông Đông nhìn về phía tay cậu ấy chỉ, một nam một nữ đang nắm tay nhau chơi với sóng biển, cậu không đáp.

Lục Cửu bỏ bàn tay chỉ về phía trước của mình xuống, cậu ấy nghiêng đầu, trên mặt vẫn còn ý cười còn chưa tắt: "Đặng Hiểu Văn bảo tôi đừng bám lấy cậu ấy đấy." Cậu cười híp mắt nói tiếp: "Cô ấy nói tôi sẽ làm gánh nặng cho cô ấy."

Cậu thong thả gọi tên của Sài Đông Đông, mỗi một chữ đều là nghiền kỹ trong miệng mà phát ra: "Sài Đông Đông."

Sài Đông Đông hạ mi mắt xuống, tay cậu nắm chặt lấy cánh tay Lục Cửu, khá lâu sau cũng chỉ có thể nói một cậu: "Về nhà thôi, Tiểu Cửu."

Nụ cười trên mặt của Lục Cửu mới tắt đi, mờ mịt giống như khoảnh khắc mở mắt ra ở trong bệnh viện vào tám năm trước: "Sài Đông Đông, cậu sẽ không bỏ rơi tôi đâu đúng không?"

Sài Đông Đông nói: "Không đâu, tôi sẽ ở bên cậu mãi mãi."

Lục Cửu không nói gì nữa, giọng nói của đôi tình nhân đùa giỡn trên biển kia dần dần biến mất.

Mùa hè cuối cùng thời cấp ba hình như cứ thế mà kết thúc rồi.

Cũng có gì lớn lao đâu, không khác gì so với mùa hè của những năm trước.

Hai ngày sau Sài Đông Đông dành thời gian chạy tới nhà Lục Cửu tạm biệt cậu ấy, cậu giống như cấp bách chạy đến vậy, thở hổn hển như vừa chạy đường dài mấy ngàn mét xong.

Cậu thở dốc nói với Lục Cửu: "Tôi đến trường đây Tiểu Cửu, mỗi cuối tuần tôi đều sẽ về nhà."

Lục Cửu ngồi phía trước đàn piano 'oh' một tiếng.

Sài Đông Đông đi rồi.

Đến cuối cùng thì mùa hè này cũng khác biệt.

Thật ra mỗi một mùa hè đều khác nhau cả.

Thế giới đều tiến về phía trước, nhưng Lục Cửu thì không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play