Ngày vừa thi xong, Sài Đông Đông và bạn học của mình tụ tập uống cũng kha khá, ngay cả thầy giáo bình thường nghiêm túc thận trọng cũng cười nói trên bàn ăn chúc bọn họ tiền đồ rộng lớn.
Sài Đông Đông đầu óc mơ mơ màng màng, một chốc lại nói câu cuối hồi chiều có lẽ không làm sai đâu, một chốc lại nói tối nay sang nhà Tiểu Cửu ngủ vậy.
Trong lúc đầu óc mông lung nghe thấy một thằng bạn nào đó của cậu to giọng hét lên câu:"Quen đi!"
Sau đó nghe thấy thêm vài giọng nói phụ họa theo:"Quen đi! Quen đi!"
Trong những tiếng kêu hỗn tạp ấy cậu nhìn thấy Đặng Hiểu Văn ngồi ở góc xéo đối diện mình, nhìn thấy gò má ửng hồng lên vì rượu, nhìn thấy khóe mắt ngước lên của cô ấy đúng lúc chạm vào ánh nhìn của cậu.
Hai người kia đang bị cả lớp ủng hộ quen nhau rõ ràng là đã thích thầm nhau từ lâu lắm rồi, đưa đẩy nhau dưới ánh nhìn của mọi người một lúc, sau đó hai tay nắm lấy nhau.
Đám người ồn ào hò hét, thậm chí có người còn huýt sáo lên.
Đặng Hiểu Văn cười ha ha trước mặt cậu, có lẽ là do tác dụng cửa rượu, ánh đèn lấp lánh trên gương mặt cô ấy, giống như lúc cậu vào đội bóng rổ cửa trường, có một cô gái thường đứng ở khán đài hô to:"Cố lên nhé!"
"Cố lên nhé, Sài Đông Đông!"
Buổi tối Sài Đông Đông gọi cho mẹ mình nói ăn uống xong cậu không về nhà nữa, mẹ cậu cũng chẳng nói gì, chỉ nói con cứ thư giãn thoải mái đi.
Cậu và bạn bè tan tiệc xong thì từ chối lời mời đi hát, lắc lư bước chân đi về nhà Lục Cửu.
Ba mẹ Lục Cửu đang xem tivi ở tầng dưới, cậu nghe thấy trên lầu hai có tiến đàn piano truyền đến, nhè nhẹ gõ vào trong tim cậu, cậu chào hỏi với ba mẹ Lục Cửu xong liền bước bước chân mang hơi rượu về phía lầu trên, mở cửa phòng ra, cậu ồ lên một tiếng.
"Sao lại không mở đèn, Tiểu Cửu."
Cậu nghe thấy tiếng đàn của Lục Cửu dừng lại, sau đó Lục Cửu trả lời bằng giọng điệu mang tiếng cười.
"Mở hay tắt đèn đối với tôi đều như nhau cả mà."
Sài Đông Đông mở đèn phòng lên, Lục Cửu ngồi bên cạnh đàn dương cầm nhìn về phía cậu, bởi vì lâu quá không gặp ánh sáng nên gương mặt cậu ấy trắng đến mức như bị bệnh, cậu đóng cửa phòng lại, giọng điệu oán trách còn mang theo chút gì đó tủi thân khó phát hiện.
"Chóng mặt muốn chết, đám người đó uống hay quá đi."
Lục Cửu đứng lên khỏi ghế, đi về hướng giường ngủ, rồi vỗ lên giường mình, nhìn về phía cửa mỉm cười nói.
"Uống nhiều không?"
Cậu ấy cười:"Qua đây nghỉ đi."
Sài Đông Đông bước về phía cậu, giường lún xuống một khoảng, sau đó một cái đầu nhè nhẹ dựa vào vai cậu, giọng nói mang theo sự tủi thân truyền đến, dáng vẻ rất đáng thương:"Đau đầu quá đi."
Lục Cửu cười:"Ai bảo cậu uống rượu hả."
Sài Đông Đông mơ màng trả lời:"Tôi nói với mẹ hôm nay ngủ ở ngoài rồi, Tiểu Cửu."
Lục Cửu đáp lại một tiếng, nghe thấy giọng nói mang theo ý say của Sài Đông Đông, nhỏ giọng hỏi:"Cậu thích Đặng Hiểu Văn sao, Tiểu Cửu."
Lục Cửu đưa tay vuốt ve lên trán Sài Đông Đông, như nhìn trái ngó phải mà nói:"Cô ấy thi tốt không?"
Cậu hỏi "Cô ấy sẽ đi thành phố X sao?"
Sài Đông Đông đáp lại một tiếng bằng giọng mũi, giống như sự càu nhàu vô thức sau giấc ngủ.
Lục Cửu hỏi cậu:"Cậu có nói chuyện với cô ấy không?"
Sài Đông Đông quay người nằm sải ra giường, hai tay giang rộng, hứ nhẹ:"Trời đất quay cuồng, chóng mặt quá."
Lục cửu quay đầu nghiêng người, nhìn về phía Sài Đông Đông, cậu ấy nghiêng đầu, biểu cảm trên khuôn mặt mang theo sự dịu dàng và bình tĩnh thậm chí còn có chút ngây thơ:"Cậu có nói chuyện với cô ấy chưa?"
"Cô ấy có nhắc đến tôi không?"
Không nghe thấy tiếng trả lời của Sài Đông Đông, cậu ấy nhíu mày lại, "Tôi biết ngay mà, chẳng ai đi thích một kẻ mù đâu."
Sài Đông Đông lật người lại, nằm nghiêng người đưa lưng về phía Lục Cửu, tay phải cậu gác bên hông, vùi mặt vào trong gối, dường như tác dụng của cồn làm cho cả người cậu khó chịu, cậu trả lời Lục Cửu, tiếng nói ù ù truyền ra từ gối nằm, mang theo hơi nóng mùa hè và sự rít rít của không khí:"Tôi không có cơ hội nói chuyện với Đặng Hiểu Văn nữa rồi."
Nói xong cậu tiếp tục bổ sung thêm:"Có điều tôi vẫn sẽ hỏi thăm cô ấy giúp cậu."
Cậu nói:"Lục Cửu, tôi sẽ hỏi cô ấy giúp cậu, có được không?" Giọng nói cậu dần dần thấp xuống, cậu đang cố gắng kiềm nén lại, không để lộ ra bất cứ điều gì.
"Tôi sẽ giúp cậu hỏi cô ấy, bây giờ đầu tôi rất đau, tôi nghỉ ngơi một lát có được không?"
Bàn tay Lục Cửu chậm rãi mò đến, chạm vào sau hông của Sài Đông Đông, rồi dần dần di chuyển lên phía trên, chạm vào sau gáy mềm mại của Sài Đông Đông, cậu đè người lên, nhỏ giọng nói:"Sài Đông Đông, cậu tức giận rồi sao?"
Sài Đông Đông không nói gì, cũng không động đậy.
Tay Lục Cửu giữ ngay sau gáy Sài Đông Đông, nơi đó có một lớp mồ hôi mỏng, Lục Cửu cảm nhận được mình như ngửi được mùi cồn và mùi khói thuốc phiêu đãng trong buổi tiệc của bọn họ qua mùi mồ hôi, ngửi được hơi thở mùa hè mà Sài Đông Đông thất tha thất thểu mang về cả một quãng đường từ nhà hàng về đến trước cửa nhà mình.
Trong hơi thở hỗn loạn ấy, cậu cúi đầu xuống áp vào tai Sài Đông Đông thấp giọng như van nài nói:"Sài Đông Đông."
Cậu ấy nói nhỏ:"Tôi xin cậu nhường Đặng Hiểu Văn lại cho tôi có được không?"
"Tôi biết cậu cũng thích cô ấy, nhưng cậu có thể thích người khác, đúng không? Tôi không xong rồi Sài Đông Đông, tôi chỉ có thể thích cô ấy thôi, chỉ có thể là cô ấy mà thôi."
Vào mùa hè, mẹ của Sài Đông Đông nói muốn tổ chức chuyến du lịch ăn mừng cậu tốt nghiệp, cậu mua khá nhiều quà lưu niệm ở khu du lịch, lúc chạng vạng tối cậu lén lút nhận điện thoại của Lục Cửu, cậu nói vào điện thoại: "Ừm, vài hôm nữa tôi về rồi, tôi sẽ dẫn cậu ra bờ biển hóng mát, dẫn cậu đi chơi."
Mẹ cậu thường xuyên hỏi cậu trong lúc lơ đãng: "Đông Đông, con muốn học ở trường nào?"
Hỏi cậu: "Đông Đông, con muốn học ngành gì? Có muốn về hỏi cậu con xem có đề xuất gì không?"
Hỏi cậu: "Đông Đông, lúc trước hay thấy con với cô bé tên gì ấy lớp con đi chơi với nhau, cô bé đó thi sao rồi, chuẩn bị thi vô trường nào?"
Lúc Sài Đông Đông có tâm trạng tốt thì sẽ nhìn mẹ mình cười nói: "Aiya mẹ ơi con học trường ở ngay thành phố này thôi, con ở nhà với mẹ nhé!"
Lúc tâm trạng cậu không tốt mấy thì sẽ mất kiên nhẫn nói: "Mẹ làm gì nữa vậy, mẹ nghĩ đi đâu vậy."
Mẹ cậu xùy xùy, con trai mới lớn, lạ gì nữa.
Du lịch về tới nhà, vừa vứt đồ xuống là chạy ra ngoài liền, mẹ cậu cũng không cản nổi.
Cậu chạy qua vài con ngõ, trên đường gặp phải mẹ Lục Cửu đang đi mua thức ăn, mẹ Lục Cửu hòa nhã hỏi cậu: "Đông Đông về rồi sao?"
Cậu vâng vâng hai tiếng rồi nhỏ giọng nói chào dì.
Dì nhìn cậu cười híp mắt nói: "Khi nào con mới tới chơi với Tiểu Cửu nhà dì đây, khoảng thời gian con không ở đây nó nhớ con lắm ấy."
Sài Đông Đông nói: "Dì ơi tối nay con qua ngủ với Tiểu Cửu!"
Mẹ Tiểu Cửu mỉm cười đáp một tiếng, sau đó hỏi cậu kết quả thi đại học ra chưa, có nắm chắc được vào trường top trên không.
Sài Đông Đông vừa đi vừa cười: "Dì, thành tích vừa ra con nhất định sẽ thông báo cho dì trước tiên nhé." Nói xong cậu vẫy tay.
"Con đi trước đây dì ạ, về tới con qua nhà dì tìm Tiểu Cửu chơi, con có mua nhiều quà cho cậu ấy lắm."
Sau khi tạm biệt mẹ Lục Cửu cậu lại rảo bước đi trên đường lớn, vẫy tay gọi xe.
Xe đang lao vụt trên phố, tất cả mọi thứ bên ngoài cửa sổ đều đang lùi về phía sau, cậu bước xuống xe ở đầu một con hẻm nhỏ, tìm một lúc, gõ cửa.
Có người mở cửa, hỏi cậu: "Con tìm ai?"
Sài Đông Đông nói: "Chào chú, con là bạn học của Đặng Hiểu Văn, xin hỏi cô ấy có ở nhà không ạ?"
Người đàn ông mở cửa ấy nhìn cậu một lúc, quay người vào trong gọi một tiếng: "Hiểu Văn, có bạn đến tìm con kìa." Nói xong lại nhìn về phía cậu. "Con ăn gì chưa, có muốn vào trong dùng cơm không?"
Sài Đông Đông xua tay: "Cảm ơn chú, không cần đâu ạ."
Đặng Hiểu Văn bước ra ngoài, nhìn thấy cậu thì ngẩn người ra một lúc: "Sài Đông Đông! Sao cậu lại tới đây?"
Sài Đông Đông nói: "Hi, mẹ tôi chẳng phải đưa tôi đi chơi sao, tôi mua khá nhiều đồ lưu niệm, nên muốn đến tặng cậu một cái."
Nói xong cậu gãi đầu: "Tiện thể hỏi cậu thi như thế nào, báo danh vào trường nào?"
Đặng Hiểu Văn bĩu nhẹ môi đến mức khó có thể nhìn thấy được: "Thi không tốt." Cô ấy khịt mũi. "Sao cậu làm người khác tụt hứng thế, để tôi qua thêm vài ngày không cần phải biết đến gì cả không được sao?"
Sài Đông Đông đứng trước cửa nhà nhìn cô ấy cười hihi: "Thành tích cậu tốt vậy mà lo gì, cậu định học ở đâu, đi tỉnh khác sao?"
Đặng Hiểu Văn nhìn cậu: "Chi vậy, nếu thi tốt thì tôi muốn tới đại học X."
Sài Đông Đông gật đầu, cậu đang chần chừ, không biết phải nên nói cái gì cho tốt, người đàn ông bên trong nhà hô lên một tiếng gọi Đặng Hiểu Văn dẫn cậu vào trong ngồi chứ đừng đứng ở ngoài nữa.
Đặng Hiểu Văn nghiêng đầu nhìn cậu.
Sài Đông Đông nói vọng vào trong: "Không cần đâu ạ chú, con đi ngay đây."
Nói xong cậu nhìn Đặng Hiểu Văn, do dự một lúc lâu, rồi giống như rất hăng hái nói: "Lục Cửu nói cậu ấy nhớ cậu lắm, cậu ấy thật sự thích cậu."
Dường như Sài Đông Đông hơi kinh ngạc: "Cậu lấy đâu ra mấy thứ này vậy Tiểu Cửu?"
Lục Cửu không nói gì, tay đưa vào bên dưới lớp chăn mỏng trên thân mình, cậu ấy cúi đầu, hơi hơi híp mắt lại: "Tôi chỉ có thể tự tưởng tượng con gái là như thế nào thôi." Giọng nói cậu ấy bắt đầu hơi nặng nề, dường như đang cố gắng giữ cho giọng mình ổn định lại. "Cậu nói xem cảm giác sướng khi lên đỉnh của chúng ta có giống nhau không?"
Gương mặt Sài Đông Đông nóng lên một cách kỳ là, giống như cậu chưa bao giờ nghe câu nói nào trắng trợn đến như vậy, mặc dù cậu và bạn cùng lớp cũng từng trao đổi không ít phim "vận động" tình cảm, cũng từng xem một số tiểu thuyết người lớn, bọn họ chia sẻ thảo luận vấn đề này với nhau, nhưng chưa có ai thảo luận mấy thứ này với cậu.
Huống hồ gì người này là Lục Cửu.
Cậu ấy là Lục Cửu.
Lục Cửu thì khác.
Hô hấp của Lục Cửu càng lúc càng nặng nề, động tác dưới chăn của cậu ấy gần như chẳng khống chế gì nữa mà còn mạnh mẽ hơn. Chân của Sài Đông Đông giống bị đóng đinh ngay tại chỗ, giọng nói trong đầu đều đang nói với cậu rằng: "Đi đi, mày đang làm gì vậy!", nhưng cậu căn bản không thể nào bước đi được, như đang lúc không phòng bị gì mà còn bị dọa cho cứng đờ cả người.
Lý trí và cơ thể của cậu trở nên căng thẳng gấp gáp.
Lục Cửu nửa khép mắt lại, hai bên má ửng hồng, cậu ấy mím môi, sau đó lại từ từ thả lỏng đôi môi đang mím chặt ấy ra, mặt cậu ấy hơi hơi hướng về phía của Sài Đông Đông, lưỡi liếm qua bờ môi, giọng nói nhẹ nhàng phát ra: "Sài Đông Đông."
Cậu ấy rút một tay ra khỏi chăn đưa về phía trước, nắm lấy cánh tay của Sài Đông Đông một cách chuẩn xác không sai lệch đi đâu. Cậu ấy nói: "Cậu giúp tôi đi."
Lục Cửu chậm rãi nhẹ nhàng nói: "Cậu giúp tôi đi có được không, Sài Đông Đông."
Sài Đông Đông không biết vấn đề xảy ra ở đâu, cậu giống như một thuyền viên bị giọng hát của hải yêu mê hoặc, đầu óc không khống chế được cử chỉ của cơ thể. Cậu để mặc Lục Cửu bắt lấy cánh tay của mình, mặc cho Lục Cửu nắm lấy bàn tay mình đưa vào trong chăn, tay cậu chạm vào một nơi nào đó nóng hầm hập, thậm chí lông ở phần gốc còn cọ vào tay cậu khiến cậu hơi ngưa ngứa.
Giống như bị vật nóng ấy làm cho bị bỏng, cậu run mạnh một cái, cậu thử rút tay ra, cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh giống như khi bình thường, cậu nói: "Tiểu Cửu, đừng như vậy."
Lục Cửu ngẩng đầu lên nhìn về phía giọng nói truyền đến, gương mặt còn mang theo chút ngây thơ mù mịt: "Sài Đông Đông."
Ngón tay cậu ấy nắm chặt lấy tay Sài Đông Đông, khẽ nói tiếp: "Cậu giúp tôi đi mà."
Sài Đông Đông nhìn cậu ấy rất lâu, tay cậu nhẹ nhàng nắm lấy vật kia.
Giọng mũi của Lục Cửu phát ra, cậu ấy "hm" nhẹ ra một tiếng, tay của Sài Đông Đông từ từ chuyển động, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi trong căn phòng đã mở sẵn máy lạnh, cậu liếm môi mình và gần như nói trong vô thức: "Như vậy không được đâu, Tiểu Cửu."
Lục Cửu khép hờ đôi mắt, không đáp lại, mấy phút sau đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay của Sài Đông Đông, khuôn ngực phập phồng càng lúc càng gấp, tiếng hít thở rất thô, cậu ấy đè nén giọng mình nói: "Sắp rồi, Sài Đông Đông."
Tay Sài Đông Đông nắm lấy một chất dính sền sệt ngay trong giọng nói ấy, những thứ kia dính lên bàn tay cậu, bắn lên mu bàn tay cậu.
Cậu không rút bàn tay dính đầy dịch thể của người khác ấy ra, cậu ngồi bên giường của Lục Cửu, tiếng hít thở cũng nhẹ đi.
Dường như cậu từ một nơi xa xăm cảm thấy mình đang bước chân vào một vực sâu muôn trùng, chỉ còn có một con đường muôn kiếp không thể quay về này đang chờ đợi bản thân bước đến mà thôi.
Không chút đạo lý gì cả, cậu khịt mũi.
Lục Cửu đang nằm trên giường sau cao trào, lúc đó cậu chẳng nghĩ gì cả, cậu chỉ đang chờ mùa hè đang lặng lẽ trôi qua mà thôi.