Sau khi nghe kể về loại cực hình đó, Tiểu Thực trở nên khiếp hãi. Còn Phương Hồng Khanh bây giờ chỉ muốn nhanh chóng quay về khách sạn để gắn lại những mảnh vỡ của cái gối bằng sứ. Cả ba người đều không còn tâm trạng thưởng ngoạn cảnh đẹp nữa, chân rảo bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã rời khỏi núi Linh Nham.
Về đến khách sạn, Phương Hồng Khanh chẳng buồn ăn cơm, ôm cái gối sứ chui ngay lên phòng. Tần Thu mặc kệ hắn, gọi Tiểu Thực đi ăn trưa trước, đến khi cả hai đã no bụng mới gọi phục vụ mang hộp nhựa đến để gói đồ ăn thừa mang lên. Tiểu Thực thấy Tần Thu gọi thêm một bát cháo trắng rồi cho ngón tay vào bát cháo ngoáy vài cái, liền hoảng hốt kêu lên: “Á! Ông chủ, cho dù anh trách Hồng Khanh không ăn cơm, cũng không nên ghét bỏ anh ấy đến mức đó chứ!”
Tần Thu lườm Tiểu Thực một cái, nhưng cũng chẳng giải thích gì, chỉ đưa hộp đồ ăn thừa và bát cháo trắng cho cậu. “Cầm lấy!”
Tiểu Thực nghĩ bụng, mình chẳng thèm làm chuyện thất đức như thế, trên ngón tay có bao nhiêu vi khuẩn, bẩn biết chừng nào! Ông chủ cũng thật là, muốn trừng trị người khác cũng không nên chơi khăm như vậy! Ngộ nhỡ ăn xong, Hồng Khanh bị đau bụng thì làm thế nào? Nhưng nhìn bộ mặt lạnh lùng như băng của Tần Thu, Tiểu Thực lại chẳng dám mở miệng từ chối. Cậu đành hậm hực đáp “Vâng” rồi mang đồ ăn lên lầu.
Tần Thu cũng không có ý định về phòng ngay. Tiểu Thực thấy y quay người đi ra khỏi khách sạn, liền giả vờ đi vệ sinh rồi lén lút đổ bát cháo đi, sau đó mới chạy lên lầu. Về đến phòng, chỉ thấy Phương Hồng Khanh đang ngồi cúi đầu bên bàn, mải miết lau chùi cái gối sứ và những mảnh vỡ.
“Hồng Khanh, ăn chút gì đã!” Tiểu Thực nói.
Phương Hồng Khanh chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ đáp “Ừ” một tiếng rồi nói: “Cứ để đó đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play