Khi tỉnh dậy Cẩm Thanh không nhớ rõ khuôn mặt thiếu niên hay ngay cả giọng nói cũng quên chỉ biết nó rất trầm lắng, khuôn mặt thì rất đẹp nhưng chỉ nhớ được nó đẹp thôi, chứ không biết khuôn mặt ấy đẹp ra sao, khi cậu thức dậy cũng đã đến lúc ra chơi, Khanh Liên hình như đã đi xuống căn tin trước rồi, cậu gật gù đi rửa mặt, trong trường chỉ còn ít người ở lại thôi, còn đa phần bọn họ đã đi ăn hết rồi, cậu đi vào nhà vệ sinh nam dãy một, sau khi rửa mặt, rửa tay cậu định quay đi xuống căn tin, nhưng “ khét, khét” tiếng mở cửa của nhà vệ sinh vang lên, làm sự tĩnh lặng trong nó không còn, thêm một tiếng “ Cộp, cộp” cậu quay lại.
Thì ra là một thiếu niên, ánh sáng từ cửa sổ nhà vệ sinh hắc vào làm lộ khuôn mặt thiếu niên trước mắt, khuôn mặt lạnh nhạt khó gần hình như đó là người lúc sáng mà Cẩm Thanh đã đâm phải, người ấy loạn choạng dùng cây gậy đập đập vào sàn như tìm đường, chợt hắn bị trượt chân, sắp ngã xuống nền gạch lạnh băng của nhà vệ sinh, cậu không nghĩ ngợi gì bèn nhanh chóng đi đến nắm lấy tay thiếu niên đỡ hắn, nhưng vì thiếu niên có dáng người cao hơn cậu, nên cậu mất đà té theo thiếu niên.
“ Á” cậu té xuống nhưng chẳng cảm thấy đau mở mắt ra thấy bản thân đang nằm gọn trong lòng thiếu niên, cậu còn có thể ngửi thấy mùi của thiếu niên, mùi chanh pha lẫn mùi bạc hà, cậu vội vàng đứng dậy đỡ thiếu niên, nhưng thiếu niên trước mặt nhìn gầy yếu nhưng lại rất nặng, cậu phải cố gắng lắm mới đỡ được thiếu niên dậy, thở hồng hộc khuôn mặt đỏ bừng, cậu tự hứa với lòng không sử dụng tấm lòng Bồ Tát để giúp người nữa, biết giúp mà mệt như thế vậy không cần giúp nữa.
Cẩm Thanh: “ Mày không sao chứ? Đi đứng cho cẩn thận vào hai lần rồi đấy.”
Cậu đi đến cầm lấy cây gậy còn đang nằm dưới đất lên, đưa cho thiếu niên, từ đầu đến cuối thiếu niên chẳng mở lời, chỉ đăm đăm nhìn một chỗ trong không khí, cậu không để tâm làm việc thiện xong rồi thì quay lưng đi xuống căn tin.
Tế Văn Đàn vẫn im lặng nắm chặt gậy trong tay, mặt đỏ bừng, từ lúc có người bước vào hắn đã nghĩ là cậu, để dám cá thật sự đó là cậu thì hắn cố tình ngã trước mặt cậu vì hắn biết cậu tuy có vẻ là một tên lưu manh như thế nhưng lại rất dễ đau lòng và hắn là người mù nên đã dựa vào việc bị mù mà cố tình với cậu, để hắn có thể ngửi được mùi của thiếu niên, được chạm vào thân thể mềm mại ấy, hắn đứng một lúc chờ đợi những suy nghĩ hỗn loạn dần biến mất mới bắt đầu đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Khanh Liên: “ Này đại ca! Ở đây!”
Xuống căn tin Cẩm Thanh ngó đông ngó tây mới nghe thấy được Khanh Liên gọi, sau đó cậu đi đến bên bàn ăn của căn tin, ngồi xuống đối diện với Khanh Liên.
Khanh Liên: “ Bộ đại ca bị mất ngủ hả? Sao xuống trễ thế, còn tưởng không xuống luôn ấy chứ.”
Cẩm Thanh: “ Tao đi rửa mặt thôi, tụi bây kêu đồ ăn chưa? Còn mày nữa Liên mày nói bao tao một bữa mà mua cho tao mấy món hợp khẩu vị đấy nhé!”
Khanh Liên gật đầu vui vẻ, nhà cậu ấy cũng rất giàu nên những món ở căn tin này có mắc đến đâu chỉ là cái giá thôi, cậu vó thể mua hết chúng.