Cẩm Thanh năm nay lên cấp 3 rồi, cậu không cần ngủ ở nhà nữa mà phải chuyển đến kí túc xá của trường, cha mẹ cậu thì khóc, dí cho cậu cả đống tiền để tiêu và hôm nay là ngày cậu chuyển đến trường mới.
Quản gia Khang vui vẻ chở cậu trên xe riêng, miệng không khỏi dặn dò cậu dưỡng sức, không tụ tập đánh nhau nữa, cậu nghe mà nhức đầu nhưng cũng không làm cái gì được cậu không có hỗn với người lớn, đến trường, nhìn ngôi trường rộng lớn, trang trộng trước mắt, cậu bước xuống xe, từ biệt bác tài xé đang khóc mà chia tay với cậu bất lực thở ra một hơi, đưa cho bác chiếc bánh chưa ăn của mình.
Cẩm Thanh: “ Bác ăn đi, bác chưa ăn gì cả, còn phần con thì sẽ ăn căn tin.”
Bác quản gia thút thít nhận lấy, nhìn cậu lần cuối rồi lái xe đi, một bàn tay đặt lên vai cậu, đó là Khanh Liên thằng bạn thân của cậu, nó cũng học trường này.
Khanh Liên: “ Đi thôi đại ca, anh ăn gì chưa? Hay để em bao cho.”
Trên đường đi cả hai vui vẻ nói chuyện, đột nhiên Cẩm Thanh đụng trúng một ai sau đó ngã xuống đất, Khanh Liên nhanh chóng đỡ lấy cậu lên.
Cẩm Thanh: “ Địt mẹ! Ai vậy?”
Khanh Liên: “ Thằng chó nào thế không có mắt à?”
Hai bọn họ giận dữ nhìn người trước mắt, người ấy đang cầm một cây gậy, hình như rất cao, nhìn vào khuôn mặt người đó rất thanh tú, góc cạnh hoàn mỹ, nhưng hình như là người mù, khi họ nhìn vào con mắt màu xanh dương tuyệt đẹp lại chỉ nhìn đăm đăm một chỗ.
Tế Văn Đàn: “ Xin lỗi các cậu, mình không thấy đường.”
Bọn họ không biết nên nói gì người trước mặt thật sự không thấy đường vì cậu ấy là người mù, thấy có chuyện có đám đông đi đến xem, người thì nhận ra Cẩm Thanh người thì nhận ra Tế Văn Đàn, họ bắt đầu chỉ trỏ bàn tán về Tế Văn Đàn, hắn không nghe được những đều mà người xung quanh nói, hắn chỉ biết mình tìm thấy rồi, hắn đã tìm thấy người của hắn rồi, hắn thật sự muốn sờ vào khuôn mặt của Cẩm Thanh, nhưng hắn lại sợ dùng bàn tay dơ bẩn, hôi hám này chạm vào cậu sẽ khiến cậy bị vấy bẩn thêm, nên sau khi xin lỗi hắn quay lưng dùng chiếc gậy trong tay mò đường đi phía trước.
Cẩn Thanh thì không hiểu tại sao người mù lại có thể học trường này, chứ không phải trường dành cho những người bị khiếm khuyết, nhưng thôi cậu không để tâm nữa, đi cùng Khanh Liên ra khỏi đám đông đi vào lớp học, cả lớp học đang xì xào bàn tán, sau khi cậu mở cửa họ im lặng không nói gì nữa, chỉ nhìn cậu từ từ đi đến cuối bàn ngồi và Khanh Liên thì lẽo đẻo như một chú chó có chủ theo sau cậu.
Cậu ngồi cuối góc để cặp xuống ghế liền vùi đầu xuống bàn ngủ, Khanh Liên cũng quá quen nên chỉ im lặng không đánh thức cậu.
Cậu hình như đã mơ.
Về ký ức lúc nhỏ, cậu nhìn thấy mình chỉ là nột cậu bé nhỏ xíu, đang đi trên đồng cỏ xanh thơm ngát, một bàn tay đặt lên vai cậu, một thiếu niên có khuôn mặt tuyệt trần đang cười vui vẻ với cậu, tay còn đang giấu một thứ gì đó sau lưng, thiếu niên ấy thẹn thùng đưa thứ sau lưng ra cho cậu.
Tế Văn Đàn: “ Đây tặng cậu nè, là chiếc nhẫn bằng cỏ còn có hoa mà tớ đan đấy khi cậu nhận là cậu đồng ý, sau này sẽ kết hôn với tớ nhé?”
Cẩm Thanh buồn cười, nói với thiếu niên trước mắt: “ Không được! Con trai với con trai không thể yêu đương, càng không thể kết hôn.”
Phải cậu là thẳng không phải cong, thiếu niên nghe vậy trầm mặt, khuôn mặt từ cười trở thành lạnh lùng.
Tế Văn Đàn: “ Tại sao? Tớ yêu cậu mà, kết hôn là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Cẩm Thanh nghe thấy lời kiên quyết của thiếu niên thì chỉ bất lực bảo: “ Kết hôn với nhau không có em bé, không dòng nối dõi.”
Tế Văn Đàn: “ Thế cậu không muốn kết hôn với tớ?”
Cẩm Thanh nghe xong lạnh sống lưng, sau đó chưa kịp phản ứng thiếu niên nắm lấy tay cậu, cưỡng ép đưa chiếc nhẫn vào ngón hôn nhân, sau đó tự mình đeo chiếc khác vào tay, thiếu niên vui vẻ mỉm cười.
Tế Văn Đàn: “ Không cần cậu thích tớ, chỉ cần tớ thích cậu là cậu mãi mãi thuộc về tớ.”