19
Chưởng Ngôn đẹp trai quá, tôi thích chết mất!
Ba tỷ đổi lấy mạng quý giá của mình và thêm mạng chó của nữ chính.
Đúng vậy, tôi không nghe nhầm, Chưởng Ngôn đến đây chỉ vì tôi.
Nhưng tôi nhất quyết bám lấy nữ chính, đòi đi tay trong tay với cô ấy.
Nam chính số sáu nhìn thấy cảnh này cười khẩy một tiếng, rồi nhìn Chưởng Ngôn với vẻ khá thích thú.
May mắn là cuối cùng tôi và nữ chính đã trốn thoát thành công.
Như vậy là đã dập tắt được âm mưu của nam chính số sáu ngay từ trong trứng nước.
Tôi không hề sai, ai cũng có thể nhìn ra rằng nữ chính và nam chính số sáu không thể hạnh phúc được
Mặc dù nữ chính chỉ là một nhân vật hư cấu, nhưng tôi cũng không thể đẩy cô ấy vào hố lửa được.
Chưởng Ngôn lại thật kỳ quặc, hùng hục đến đây rồi mới phát hiện ra xe không nổ máy.
Trăng treo trên bầu trời, ba chúng tôi đi bộ về nhà thành hàng ngang.
Đi mệt rồi.
Tôi rút điện thoại ra bắt đầu gọi xe ôm công nghệ.
Mất 250 tệ, cảm thấy mình như đang sống trong 250.
Chưởng Ngôn quay trở lại thành chú chó con ngoan ngoãn, im lặng suốt dọc đường, ngoan ngoãn ngồi im.
Trước khi chia tay, vạt áo của tôi bị níu lại, Chưởng Ngôn im lặng từ lâu bỗng đỏ mặt nhắm mắt nói lớn:
"Chị ơi, em đã 18 tuổi rồi!"
Nữ chính: "Wow!"
Tôi: "..."
Loại tốc độ phát triển này thực sự tồn tại sao?
Hạ gục cả hàm trên của tôi.
"18 tuổi là có thể yêu đương rồi nhé~"
Nữ chính ở bên cạnh khích bác điên cuồng, Chưởng Ngôn gật đầu lia lịa với đôi mắt sáng lấp lánh.
Tôi choáng váng.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thế giới quan của tôi đã bị đảo lộn hoàn toàn.
Nhanh vậy sao, nửa tháng lớn hai tuổi?
Còn nữ chính nữa, hậu cung của chị gặp vấn đề mà chị không cứu vãn à?
Tôi đau lòng chỉ vào nữ chính rồi nói với Chưởng Ngôn:
"Có vẻ cậu nhận nhầm người rồi, tôi không phải Mạc Niếp Niếp, cô ấy mới là người đó."
Lần đầu tiên Chưởng Ngôn nhìn tôi với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc:
"Anh không nhận nhầm, Anh đã đánh dấu lên người chị."
Hai chữ "đánh dấu" này được sử dụng rất kỳ lạ, bỗng dưng có cảm giác như lạc vào phim điệp viên.
Lúc này, nữ chính bỗng che miệng kinh ngạc:
"Tôi nhớ rồi, lần trước tôi đi dạo trong công viên mà Tiểu Quả giới thiệu, hình như cậu đã luôn ngồi chờ ở ghế dài."
Thì ra hai người đã gặp nhau mà không chào hỏi gì à?
20
Chưởng Ngôn chào tạm biệt chúng tôi ở cổng khu nhà, dù trước khi đi cậu tỏ ra rất luyến tiếc.
Thực ra tôi không thể trả lời câu hỏi của cậu, bản thân tôi còn loay hoay chưa xong.
Còn cách nhà vài bước chân, nữ chính bỗng gọi tôi lại:
"Tiểu Quả, thế giới ban đầu của em như thế nào?"
Tôi dừng bước nhìn nữ chính, khuôn mặt dịu dàng của cô ấy tràn đầy sự dịu dàng và tò mò.
"Làm sao chị biết được?"
"Tiểu Quả ngốc", nữ chính ngẩng đầu nhìn trăng, cố tỏ ra thoải mái, "Bản thân em luôn lỡ lời mà."
Bỗng tôi nhớ ra rằng bình thường mình hay gọi "nữ chính" thay vì "chị gái", tưởng rằng đã che giấu kín kẽ, hóa ra lại có trăm ngàn chỗ hở.
"Ở thế giới của chúng tôi, mỗi người chỉ có một nửa kia," tôi thử dò hỏi, "Mọi người đến với nhau vì tình yêu chứ không phải vì bản năng."
Nữ chính suy nghĩ hồi lâu, rồi nắm lấy tay tôi:
"Tiểu Quả, thật tuyệt khi em sống ở thế giới đó."
Nhưng tôi rõ ràng thấy được ánh mắt hâm mộ của cô ấy.
Không thể nào chứ, theo cốt truyện thì nam chính và nữ chính cuối cùng sẽ hạnh phúc viên mãn mà.
Tôi nằm trên giường trằn trọc không ngủ, không hiểu ý nghĩa ánh mắt của nữ chính.
Nếu xung quanh chỗ làm của tôi toàn trai đẹp, tôi sẵn sàng chiến đấu 24/24 giờ.
Bỗng tôi nhớ lại những chi tiết khi ở bên nữ chính.
Chẳng lẽ cô ấy đã sớm nhận ra có vấn đề với các nam chính?
21
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không có cách nào, tôi quyết định đi từng bước một.
Rồi tôi gặp nam chính số một.
Anh ta chặn tôi ở góc tường, hất cằm tôi lên, hoàn toàn không quan tâm đến trái sầu riêng to bự tôi đang ôm.
"Tối nay đến nhà anh, hử?"
"Không được đâu, mai phải đi học."
Tổng tài bá đạo hừ lạnh một tiếng, đầy vẻ khinh thường:
"Chỉ là thi đại học thôi mà, không đậu thì sang năm thi lại."
"Nhưng năm ngoái em cũng không đậu."
“...”
Nam chính số một mất hết kiên nhẫn, đột ngột tóm lấy cổ áo tôi định lôi đi.
Thấy vậy, tôi hoảng hốt.
Đang định vung quả sầu riêng đập vào mặt anh ta, thì bất ngờ anh ta tự dẫm chân trái vào chân phải vấp ngã.
Nhìn thấy cơ hội, tôi ném quả sầu riêng, vội vàng bỏ chạy.
Chuyện gì vậy? Không phải anh ta đã hứa sẽ tôn trọng ý kiến của nữ chính sao?
Chôn giấu sự nghi ngờ, tôi về nhà bằng hai tay trắng, lúc này mới có thời gian lấy điện thoại ra xem tin nhắn vừa nhận được.
Là Chưởng Ngôn.
"Chị ơi, hôm nay chị đang làm gì vậy?"
“Anh nếm sầu riêng chị nói rồi, thối quá, nhưng vì chị anh vẫn ăn hết!”
“Tôi phát hiện ra rằng chó con không thích ăn xương hơn, mà là thích những gì người thích cho nó ăn.”
Hay lắm, chơi chữ à?
Điều này không đúng, theo lý mà nói nam chính sẽ chỉ thừa nhận sai lầm của mình khi nữ chính không xuất hiện.
Vậy làm thế nào mà Chưởng Ngôn lại tiếp tục phớt lờ nữ chính sau khi gặp cô ấy?
Tôi thử hỏi dò:
"Nếu tôi không còn trên thế giới này nữa thì sao?"
Chỉ chốc lát sau, tôi nhận được câu trả lời nghiêm túc của Chưởng Ngôn:
"Vậy anh sẽ đến thế giới khác tìm chị."