15
Có ở bên nhau hay không tôi không biết, điều tôi muốn biết chính là vì sao vị anh em này lại đột nhiên xuất hiện.
Tất cả mọi người đều nhìn sang Chưởng Ngôn, Chưởng Ngôn còn cảnh giác che chắn cho tôi ở sau lưng.
Nam chính số 4 không thèm để ý vấn đề này chút nào, lạnh lùng pose dáng:
Không phải lúc nào cũng có thể có cả hai.
Nam chính số 2 vẫn mỉm cười ý bảo đồng ý.
Hả?
Tôi nói, không ai lên tiếng cho tôi à?
Nam chính số năm vẫn bình tĩnh nắm tay nữ chính, giảng giải kiến thức.
"Khi đề bài xuất hiện phủ định của mệnh đề và mệnh đề phủ định thì nghĩa là giống nhau, nhớ cho kỹ."
Có gì đó không ổn, nhưng đầu óc của tôi đã làm việc n năm lại không thể suy nghĩ thông suốt.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Mọi người đều nhìn nhau với ánh mắt hung dữ, không ai nói gì.
Cho đến khi - cho đến khi chú bảo vệ lo lắng gõ cửa:
"Thầy cô ơi, sắp đóng cửa rồi ạ."
Tuyệt vời, không phải bị xé xác rồi.
Vì không thể phân chia, mọi người nhất trí để nữ chính về nhà cùng tôi.
Cười ỉm, những gì tôi không có được, bạn cũng đừng hòng có.
Bốn nam chính tách ra theo bốn hướng khác nhau, chỉ còn lại một nam chính ở gần đây.
Tôi nhìn Chưởng Ngôn, người đang đứng im như tảng đá:
"Cậu không đi à?"
Chưởng Ngôn như nhớ ra điều gì đó, tai lại đỏ lên:
"Anh muốn về cùng chị."
Nghe xong câu nói đó, não tôi tự động mặc định là đang nói với nữ chính, bèn đưa tay ra hiệu cho nữ chính:
“Chính xác, đó mới là người chị mà cậu phải theo đuổi.”
Không ai có thể nào lu mờ hào quang nữ chính, và tôi cũng không ngoại lệ.
Không ngờ Chưởng Ngôn lại không chịu, thấy tôi đi cậu bèn lẽo đẽo sau lưng tôi trong miệng còn lầm bầm:
“Chị mới là chị của em.”
Cuối cùng chỉ còn lại nữ chính bơ vơ giữa trời gió.
Tôi thể chỉ trong tích tắc.
Vừa ngoái nhìn thì nữ chính đang đứng đó đã biến mất.
WTF?
16
Cốt truyện thôi mà, không có vấn đề gì lớn.
Nhưng khi tôi về đến nhà và tìm thấy một tờ giấy, tôi mới biết, có vấn đề lớn.
Nữ chính bị bắt cóc bởi Nam chính số 6, một kẻ điên.
17
Tại sao nói anh ta là kẻ điên?
Vì những nam chính khác chỉ nói suông chứ không động tay động chân, còn anh ta thực sự ra tay tàn bạo.
Trong nguyên tác, lúc này nữ chính vẫn chưa có tình cảm với anh ta. Khi được các nam chính khác phát hiện ra điều bất thường và cứu ra, cô ấy đã bị tra tấn đến mức không còn hình người, cuối cùng phải nằm viện dưỡng sức nửa năm.
Tất nhiên, cũng như một lẽ tự nhiên, cô ấy đã gặp gỡ nam chính số bảy và nam chính số tám.
Tôi đi lại quanh phòng, suy nghĩ miên man trong nửa tiếng đồng hồ.
Liệu việc thay đổi diễn biến cốt truyện có khiến tôi không thể trở về nhà hay không?
Nhưng lần này nữ chính bị bắt cóc sẽ mất nửa cái mạng.
“Haizz.” Tôi ngửa mặt lên trời thở dài.
Dù sao cũng là chị gái mình.
Tôi đang ấp ủ "kế hoạch giải cứu nữ chính", không ngờ nó tự động tìm đến tận nơi.
Nói chính xác hơn là tôi bị đưa đến tận nơi.
Nữ chính mỉm cười rạng rỡ nhìn tôi - người vừa bị "mời" đến, vẫy tay chào tôi một cách nồng nhiệt: “Tiểu Quả, em cũng ở đây à.”
Chào chị, em không ổn lắm.
Chị không nhận ra là điện thoại của hai đứa mình đều bị tịch thu rồi sao?!
18
Địch không động ta không động.
Nam chính số sáu tạm thời không có biểu hiện bất thường nào, nữ chính cũng chỉ nghĩ là anh ta mời tôi đến chơi cùng.
Cứ thế, một ngày trôi qua bình yên vô sự.
Nửa đêm, tôi khát nước thức dậy để uống nước, vừa mở cửa thì thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa, khiến tôi giật mình thon thót.
Miệng tôi lỡ lời: "Anh rể, thật trùng hợp."
Khổ thân, hổ ở dưới hiên, không thể không cúi đầu.
Nam chính số sáu nhìn tôi chằm chằm một lúc với vẻ mặt u ám, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý:
"Không hề trùng hợp, tôi đang đợi em."
Thì ra biến thái đều xuất hiện vào ban đêm.
Nam chính số 6 vẫy tay sau lưng tôi, nuốt nước bọt rồi lùi lại, cố gắng đánh thức nữ chính trong phòng.
“Em đi gọi chị giúp.”
“Không cần, cùng một khuôn mặt mà thôi, là ai cũng không sao cả.”
?
Tôi bỗng dưng choàng tỉnh, hóa ra vì sao đám nam chính luôn vây quanh mình.
Lẽ nào trong thế giới ngôn tình của truyện séccccccc, thứ họ quan tâm không phải thân phận nữ chính mà là khuôn mặt này?
Chẳng lẽ cuốn sách này là thể loại "hai nữ chính" trong thế giới ngôn tình của truyện séccccccc?
Bỗng nhiên, một giọng nói mềm mại vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Nữ chính dụi mắt nũng nịu hỏi:
"Ai đã quấy rầy giấc ngủ của em vậy?"
Nam chính số sáu càng tỏ ra phấn khích hơn.
Chiếc áo ngủ rộng thùng thình khoác trên người, hễ cử động nhẹ là bờ vai trắng ngần của nữ chính lại lộ ra.
Tôi nín thở lo sợ, chỉ mong nam chính số sáu đừng thốt ra câu nói: "Người phụ nữ, cô đang chơi lửa đấy."
May mắn thay, nam chính số sáu chưa kịp lên tiếng thì quản gia đã từ một bên xuất hiện, cúi đầu cung kính:
"Thưa ngài, có khách quý đến thăm."
Khách quý thì khách quý, sao lại là Chưởng Ngôn?!
Cốt truyện đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo.
Những anh hùng cứu mỹ nhân từ nam chính số một đến nam chính số năm giờ đây trở thành những nam chính dự bị.
Trong phòng khách, Chưởng Ngôn khác hẳn vẻ cún con thường ngày, ung dung tự tại ngồi trên ghế sofa đối diện với nam chính số sáu.
Còn tôi và nữ chính thì đứng nép vào góc nhà, e dè.
Đúng vậy, chúng tôi là hàng hóa.
Tôi nắm tóc, khép tai lại, mắt trợn ngược lên trên, nước dãi chảy ròng ròng, miệng lẩm bẩm "Abaddon", người quản gia bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này liền lặng lẽ lùi ra vài bước.
Chắc là sợ tôi bị bệnh truyền nhiễm nhỉ?