Tống Ngọc vẫn cảm thấy mệt mỏi, không rõ lão quản gia đã báo lại thế nào với gia chủ nhà họ Từ, nhưng đến tối, đoàn xe dường như vẫn chưa có ý định rời đi. 

Thậm chí, người đến còn đông hơn ban ngày.

Cậu không để ý, nằm trên giường cố gắng ép mình vào giấc ngủ.

Trằn trọc mãi đến tận 3 giờ sáng mà vẫn không thể chợp mắt.

Cảm giác trong người như đang ở một quán bar âm nhạc sôi động, máu huyết cuộn trào, khiến đầu cậu như bị những chiếc búa đập mạnh vào, mắt đỏ ngầu, không cần soi gương cũng biết trông rất đáng sợ.

Cậu cắn môi, cuối cùng cũng từ bỏ.

Ngồi dậy, cậu lấy cây đàn guitar ở góc phòng bắt đầu gảy lên.

May mắn là ở nông thôn, mỗi nhà đều cách nhau một khoảng, nếu ở thành phố, có lẽ cậu đã bị người ta gọi cảnh sát tố cáo gây ồn.

Gảy đủ loại nhạc lộn xộn suốt nửa đêm, cậu mới dần thấy cơn buồn ngủ kéo đến.

Thế nhưng còn chưa được ngủ hai tiếng, ngoài cửa đã vang lên những tiếng gõ dồn dập.

Cậu nắm chặt tay, không muốn quan tâm.

Nhưng ngoài cửa chẳng những không dừng lại mà còn gõ mạnh hơn.

“Ai vậy! Mới sáng sớm còn để người ta ngủ không chứ!” 

Tống Ngọc tức giận bật dậy, mở cửa ra, chỉ thấy một người phụ nữ thanh lịch, mắt đẫm lệ, đứng ở cửa nhìn cậu.

“Ngọc Nhi, Ngọc Nhi đáng thương của mẹ…”

Đôi tay ấm áp của bà nắm lấy tay cậu, khiến mọi cơn giận của cậu dần tan biến.

Nhìn người phụ nữ có khuôn mặt khá giống mình, Tống Ngọc khựng lại, không biết phản ứng ra sao.

Ai mà biết cuối cùng cậu đã nghĩ gì mà lại đồng ý theo bà ấy về.

Đến khi cậu tỉnh táo lại, cậu đã ngồi trên xe cùng phu nhân nhà họ Từ, đi về thành phố H.

Hơn mười chiếc siêu xe xếp thành hàng, chầm chậm lăn bánh qua trung tâm thành phố, thu hút sự tò mò và bàn tán của không ít người, khiến phóng viên và truyền thông không thể kiềm chế nổi phấn khích.

Phu nhân nhà họ Từ nắm lấy tay Tống Ngọc, chưa về đến nhà đã bắt đầu giới thiệu tình hình gia tộc hiện tại cho cậu.

Tống Ngọc vừa nghe vừa so sánh với những gì mình đã tìm hiểu trên mạng, thầm cảm thán.

Phải nói rằng nhà họ Từ không hổ là gia tộc giàu nhất thành phố H, chỉ riêng số lượng thành viên gia đình đã phức tạp hơn nhiều so với các gia đình bình thường.

Từ lão gia khi còn trẻ là người rất có đầu óc, đã dấn thân vào thương trường ngay thời kỳ đầu xây dựng đất nước, nắm bắt cơ hội và kiếm được số tiền đầu tiên. 

Sau đó, ông nhờ vào đầu óc kinh doanh nhạy bén để lập nên xưởng sản xuất nổi tiếng Từ Thị, mà ngày nay đã trở thành Tập đoàn Từ Thị nổi tiếng trong và ngoài nước.

Ban đầu, lão gia định giao việc kinh doanh cho con cả, nhưng không lâu sau khi kết hôn, con cả lại mất vì bệnh, để lại một đứa cháu vừa tròn tháng.

Vì vậy, công việc kinh doanh đành phải chuyển sang người con thứ, cũng chính là cha ruột của Tống Ngọc hiện tại, Từ Hữu Tài.

Ba năm trước, Từ lão gia đột ngột qua đời, Từ Hữu Tài lên làm gia chủ nhà họ Từ, nhưng một phần cổ phần của công ty lại bị lão gia chia làm di sản, để lại cho con trai cả là Từ Châu và người con út là Từ Thanh Tú.

Nhiều năm qua, Từ Hữu Tài luôn muốn mua lại số cổ phần này, nhưng con trai duy nhất của ông - Từ Tinh Huy, lại không có tài kinh doanh.

Vì vậy, ông chỉ còn cách liên hôn với gia tộc Tạ để dựa vào thế lực của họ mà giữ vững địa vị.

“Tạ gia? Đó có phải là gia tộc công thần thời khai quốc không?” 

Tống Ngọc đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, con cũng biết về nhà họ Tạ sao?” Mẹ Từ ngạc nhiên.

Người bình thường khi nhắc đến Tạ gia thường chỉ nghĩ đến chuyện đại thiếu gia Tạ Nhuận đạt giải Ảnh đế, rất ít người còn nhớ đến lịch sử huy hoàng phía sau gia tộc này. 

Không ngờ Tống Ngọc lớn lên ở nông thôn mà vẫn biết đến những điều này.

Tống Ngọc khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên chút phức tạp.

“Con cũng chỉ là nghe người khác nhắc đến thôi.”

Lúc này mẹ Từ mới gật đầu, không còn nghi ngờ gì.

“Con đừng lo, gia đình chúng ta tuy phức tạp nhưng mọi người đều dễ hòa hợp. Tạ Nhuận là vị hôn phu của em con, xem như người trong nhà. Đại bá con, Từ Châu, thỉnh thoảng hành xử hơi cực đoan, nhưng ông ấy cũng là người tốt bụng, nếu không thích, sau này con có thể tránh bớt tiếp xúc. Chỉ là đừng kể ra ngoài, rốt cuộc việc xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài.”

“Phụ thân con có ý rằng, nếu bên kia đã không còn ai, thì cứ để Tinh Huy tiếp tục sống cùng nhà chúng ta. Dù sao nuôi thêm một đứa trẻ, nhà họ Từ cũng dư sức. Thằng bé từ nhỏ đã yêu thích ca hát, nhảy múa diễn xuất, không có gì cạnh tranh với con. Sau này công ty vẫn là của con, chỉ cần con giúp đỡ Tinh Huy một chút, Tạ gia bên đó cũng sẽ cảm kích con…”

Nghe đến đây, Tống Ngọc hiểu rõ lý do tại sao cha mẹ Từ lại nhất định muốn nhận cậu về.

Hóa ra họ có ý định để cậu tham gia vào công ty, đứng về phía Từ phụ để tranh giành gia sản!

Khó trách…

Tống Ngọc hơi nhướng mày, không trả lời gì.

Đoàn xe chầm chậm tiến vào khu biệt thự nhà họ Từ.

Đến cổng chính, xe bỗng chuyển hướng, đi vào từ cổng sau.

“Đây là…”

Mẹ Từ vội vàng giải thích với chút xấu hổ, “Phía trước có quá nhiều người, ồn ào lắm, nên chúng ta đi lối khác để tránh.”

Tống Ngọc gật đầu, nhìn ra cổng chính thấy đủ loại người cầm camera và micro chen chúc, có lẽ họ đã nghe tin về chuyện thật giả thiếu gia đến phỏng vấn.

Thật là một cảm giác mới lạ.

Trước đây, hào môn thường cấm cho con cháu tham gia ngành giải trí, vì sợ có quá nhiều ánh mắt dòm ngó vào tài sản của họ. 

Nhưng ngày nay, hào môn dường như hoàn toàn ngược lại, ai cũng khoe khoang sự giàu có, lấy tiếng nói công chúng làm vinh quang, sự truy đuổi của khán giả lại trở thành nguồn tự tin và tự hào của họ.

Nhưng cũng thật thú vị.

*

Là gia tộc giàu nhất, nhưng biệt thự của nhà họ Từ lại không xa hoa như Tống Ngọc tưởng tượng.

Ba tòa nhà hai tầng nằm song song cạnh nhau, dù chiếm diện tích lớn, nhưng vẫn giữ lại nhiều nét trang trí theo phong cách cổ điển.

Trên trần gắn một vòng đèn nhỏ, một chiếc đèn pha lê khổng lồ hình tròn treo lủng lẳng như kim cương trên đỉnh đầu chỉ được treo bằng một sợi dây thép, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vô tình làm bị thương ai đó. 

Ở giữa tường, gắn đầy các loại vật liệu bằng gỗ. 

Có lẽ vì gia đình làm trong ngành sản xuất nội thất nên ở đây có vô số thiết kế tinh xảo và độc đáo, từ bàn làm việc đến tủ quần áo, thậm chí cả các tấm chắn nhiệt đều có hoa văn chạm trổ phức tạp! 

Việc di chuyển trong nhà gần như trở nên khó khăn.

Ngoài màu gỗ ra, chỉ còn hai màu đen và trắng, tạo cảm giác cổ điển và nghiêm nghị.

Nhưng khi mở cửa phòng ngủ, bên trong lại mang phong cách hiện đại đang thịnh hành.

Thật mâu thuẫn.

“Đây là phòng của con, Tinh Huy còn ở tổ chương trình, tạm thời chưa về. Cha con và tam thúc đang ở công ty, con cứ nghỉ ngơi trước, chờ tối nay họ trở về, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.”

“Được.”

Tống Ngọc cầm túi của mình, được quản gia Trương cung kính dẫn vào phòng, cuối cùng cũng có chút yên tĩnh.

Cậu lặng lẽ quan sát nơi xa lạ này.

Nhà…

Đây là từ ngữ mà từ nhỏ đến lớn cậu gần như chưa từng thực sự cảm nhận.

Không ngờ bây giờ lại có một nơi xa xỉ như thế này để gọi là nhà.

Sự mới lạ này, thật ra cũng làm tiêu tan phần nào sự không thoải mái vì mục đích không thuần khiết của nhà họ Từ.

Cậu tắm qua loa, sắp xếp đồ đạc mang theo, rồi đặt chúng lên bàn làm việc.

Vì đi vội, cậu chỉ mang theo một chiếc máy tính xách tay, còn lại là mấy chiếc điện thoại kiểu cũ.

Sau khi xác nhận trong phòng không có camera, cậu mới khóa cửa lại lần lượt khởi động các thiết bị.

Chưa đầy nửa phút, các chiếc điện thoại kiểu cũ trên bàn đồng loạt rung lên, báo hiệu hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Tống Ngọc vừa lau tóc, vừa không mấy quan tâm lướt qua tin nhắn, cho đến khi thấy một email từ công ty quản lý, lúc này cậu mới dừng lại với vẻ phức tạp đọc kỹ nội dung.

Trên đó viết:

“Kính gửi zling lão sư thân mến, tôi là Tiểu Ngô, giám đốc công ty quản lý Quả Táo. Tôi đã xin được cách liên lạc của ngài từ ông Chu Tử Lực, rất xin lỗi vì sự đường đột. Gần đây có một chương trình tuyển chọn quốc dân, không biết ngài có nghe qua không? Nghệ sĩ của công ty chúng tôi, Từ Tinh Huy, vừa debut ở vị trí center trong chương trình. Gần đây, chúng tôi cần một bài hát ra mắt cho cậu ấy để tạo dấu ấn, không biết ngài có thời gian không? Nếu ngài cảm thấy hứng thú, xin vui lòng liên hệ, bất kể là giá cả hay phong cách, chúng tôi đều có thể thảo luận.”

Dưới đó còn có thông tin liên hệ và email của đối phương, trông rất chuyên nghiệp.

Ngón tay cậu gõ nhịp trên bàn.

Cậu nhớ đến gương mặt của Từ Tinh Huy, cuối cùng vẫn không từ chối.

“20 vạn.” Tống Ngọc hồi đáp.

Đây là phí sáng tác của cậu từ trước đến nay.

Không ngờ tin nhắn vừa được gửi đi, bên kia như đã chờ sẵn, ngay lập tức chuyển khoản cho cậu.

Tống Ngọc nhướng mày, tiện tay gửi đi một bản demo ca khúc nhẹ nhàng mà cậu đã soạn trước, sau đó không quan tâm nữa.

Cậu không ngờ rằng việc nhận đơn hàng này lại như chọc vào tổ ong, mấy chiếc điện thoại cũ trên bàn lập tức vang lên âm thanh liên tục.

Toàn là các công ty âm nhạc lớn trong nước và các công ty quản lý gửi yêu cầu.

“Nhận đơn sao?”

“zling lão sư bắt đầu nhận đơn sao?”

Tiếng thông báo liên tục vang lên khiến Tống Ngọc phiền đến mức phải tắt máy, cuối cùng mới yên tĩnh lại được.

Nhưng khi cậu được yên tĩnh, trên mạng lại sôi sục khi một tài khoản marketing đăng tin tức, làm dấy lên làn sóng bùng nổ.

【zling lão sư đã nhận làm bài hát debut cho nhóm của Từ Tinh Huy!】

“Gì cơ? Thật hay giả đây!”

“Trời ơi! Cảm ơn zling lão sư! Quả nhiên, đại biên khúc gia khó cưỡng lại sức hút của idol nhà tôi!”

“Tuyệt vời! Nhà ai vừa debut đã có bài của zling lão sư chứ! Lần này chắc chắn thắng rồi!”

“@Chu Tử Lực, mau nhìn xem này lão công! Idol của anh có người mới rồi!”

“Mẹ ơi, ánh mắt của zling lão sư đúng là tuyệt đỉnh, đầu tiên là Chu Tử Lực, bây giờ là Từ Tinh Huy, hai idol nam mà tôi thích nhất! Sau này cứ theo dõi zling lão sư mà chọn idol, đảm bảo không bao giờ thất vọng!”

Tin tức vừa lan ra, chẳng khác nào dịp tết, nhanh chóng làm bùng nổ không ít người.

Không còn cách nào khác, trong giới giải trí ai cũng biết nguyên tắc vàng: nếu zling sáng tác, thì chắc chắn đó sẽ là một hit lớn. 

Nhận thức này đã thấm sâu vào lòng mọi người.

Đừng nói là các fan trong giới giải trí, ngay cả người qua đường bình thường cũng có thể ngâm nga vài câu từ những tác phẩm nổi tiếng của cậu.

Cậu hiếm khi viết bài, cũng không lộ diện, nếu không phải năm đó 6 trong top 10 bảng xếp hạng hit vàng đều do zling sáng tác, thì đến giờ có lẽ vẫn chưa ai chú ý đến cái tên này. 

Nhưng một khi đã biết đến, không ai có thể không phát cuồng vì hàng loạt những ca khúc chất lượng gắn liền với tên tuổi ấy!

Trên diễn đàn, vừa nhận được tin tức liền ngay lập tức bàn tán về doanh số bài hát mới, trong khi công ty quản lý Quả Táo thì vui mừng phát cuồng khi nhận được bản demo, khóe miệng của họ dường như sắp kéo đến tận trời.

Bên ngoài rối ren là vậy, nhưng Tống Ngọc vẫn tạm không bận tâm.

Chưa đến 6 giờ tối, Từ phụ cùng tam thúc và đại bá của Từ gia là Từ Châu đã lần lượt trở về.

Quản gia Trương nhận lệnh từ phu nhân, đến đón Tống Ngọc xuống nhà ăn dùng bữa.

Vừa đến khúc ngoặt cầu thang, bên dưới đã vang lên giọng nói trẻ tuổi đầy kiêu ngạo.

“Hừ, đồ nhà quê lần đầu vào nhà, ra vẻ thật đấy! Chúng ta bận rộn cả ngày mệt chết đi sống lại, mà còn phải chờ cậu ta xuống ăn cơm sao?”

Một giọng nói nghiêm túc trầm thấp quát lên, “Nói bậy bạ gì đó? Tiểu Ngọc mới về nhà, nghỉ ngơi thêm một lát là bình thường thôi.”

Đối phương nghe thấy vậy, lập tức càng thêm bất mãn.

“Không phải tôi nói, nhị thúc, tam thúc, các người thực sự định để một đứa nhóc từ nông thôn vào công ty sao? Cậu ta biết gì chứ? Tinh Huy dù gì cũng là tốt nghiệp từ đại học danh tiếng ở nước ngoài, còn nhóc này, đã mười chín tuổi rồi, mới chỉ thi đỗ vào khoa âm nhạc của đại học H? Khoa âm nhạc! Ha ha, chẳng lẽ là định quay lại bảo cậu ta sáng tác một bài hát ngay tại buổi họp khi bàn chuyện kinh doanh sao?”

Tống Ngọc khựng lại, dừng chân ở khúc ngoặt cầu thang, lặng lẽ nhìn những người ngồi trong phòng ăn.

Ở vị trí chủ tọa là Từ phụ, dáng người hơi béo, bụng bia nhỏ nhô lên, làm chiếc áo sơmi căng ra như hình quả trứng. 

Trông ông ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt trầm ổn, ánh mắt sắc bén. 

Bên cạnh ông là Từ Châu và Từ Thanh Tú. Từ Châu trẻ tuổi kiêu ngạo, ngồi vắt chân, áo vest cài mở, trên cổ còn lộ vài vết đỏ. 

Trong khi đó, Từ Thanh Tú ngồi nghiêm chỉnh, đầu hơi hói, vẻ mặt đầy lo âu.

Kẻ tung người hứng, rất ăn ý.

Quản gia Trương đứng sau lưng thấy Tống Ngọc dừng bước, trong lòng thầm than khổ.

Những vị chủ nhân này nói năng không kiêng nể, cũng chẳng nghĩ đến việc đối phương có thể nghe thấy, thật là không biết xấu hổ.

Biết vậy, ông đã không vội vã gọi Tống Ngọc xuống. 

Giờ đây, không những đắc tội với thiếu gia mới, mà còn khiến các chủ cũ khó chịu, thật là tiến thoái lưỡng nan.

Dù lo lắng, ông vẫn phải lên tiếng nhắc nhở.

Quản gia Trương vội vàng ho khan hai tiếng, phá vỡ cuộc trò chuyện của mọi người, rồi chậm rãi dẫn Tống Ngọc xuống lầu.

“Hừ.” 

Từ Châu chẳng chút tự giác sau khi nói xấu, khinh bỉ nhìn Tống Ngọc hai giây rồi liếc mắt đi.

Ngược lại, Từ Thanh Tú và Từ Hữu Tài thoáng giật mình trước vẻ ngoài tinh tế của Tống Ngọc. 

Thấy Từ mẫu nhiệt tình chào đón cậu vào phòng, họ cũng nhận ra đây chính là đứa con lưu lạc ở thôn quê suốt mười mấy năm.

Trong lòng họ cũng cảm thấy chút an ủi.

Có lẽ vì hôm nay là ngày đầu tiên Tống Ngọc trở về, Từ mẫu đã chuẩn bị bữa tối rất phong phú, từ các món trên trời, dưới biển, đến đặc sản địa phương, đầy ắp cả bàn ăn.

Từ phụ trông cũng bày ra vẻ mặt ôn hòa và bao dung, liên tục gắp thức ăn cho cậu nói, “Trở về là tốt rồi. Nhiều năm qua, con đã chịu khổ, sau này có nhà họ Từ, con cứ yên tâm bồi bổ lại sức khỏe.”

Tống Ngọc không từ chối, cứ ai gắp gì cho thì cậu ăn nấy.

Dù sao thức ăn cũng không tệ, còn ngon hơn đồ bán ở ngoài.

Chỉ có Từ Châu là khó chịu khi thấy Tống Ngọc chỉ cúi đầu ăn cơm mà không nói lời nào, nên lại châm chọc thêm một câu.

“Hừ, đúng là người nhà quê, chẳng khác nào 800 năm chưa được ăn cơm. Này, ngươi chắc chắn là con của nhị thúc tôi sao? Sao tôi thấy cậu ta hoàn toàn không hợp với phong cách của nhà họ Từ chúng ta?”

Tống Ngọc thầm cười lạnh, nhủ thầm đồ ngu ngốc, nhưng không thèm mở miệng đáp lại.

Ngược lại, Từ Thanh Tú bên cạnh không nhịn được mà thấp giọng trách mắng, “Im miệng, bao nhiêu đồ ăn thế không nhét được vào miệng ngươi à?”

“Tôi đâu có nói sai.” 

Từ Châu liếc nhìn Từ phụ và Từ mẫu đang im lặng, “Có chắc tờ giám định kia không sai không? Nhị thúc, việc nhận người này đâu phải cứ tùy tiện nhận là được, nếu lại nhầm một lần nữa, nhà họ Từ chúng ta sẽ thật sự trở thành trò cười ở thành phố H…”

Tiếng va chạm của dao nĩa vang lên chói tai.

Từ phụ chậm rãi đặt bộ đồ ăn xuống, cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng.

“Ai dám cười nhạo? Ai dám làm trò cười?”

Cả bàn ăn lập tức im phăng phắc.

Mọi người đồng loạt dừng tay, chỉ có Tống Ngọc vẫn chăm chú ăn, như thể chẳng hề chú ý đến những ánh mắt đang liếc qua liếc lại.

Từ mẫu không nhịn được đành hắng giọng, lo lắng thử nói.

“Ngọc Nhi, con cũng biết rồi đó, cha con muốn con vào công ty để rèn luyện một chút. Mẹ nghe nói trường con có thể chuyển ngành được phải không? Dù sao khoa âm nhạc của đại học H cũng không mấy danh tiếng, chi bằng để nhà mình tìm cách chuyển con sang khoa tài chính quản lý, con thấy thế nào?”

Từ phụ bên cạnh cũng đồng ý, “Đúng vậy, khoa âm nhạc thì có ích gì chứ? Cha có quen hiệu trưởng đại học H, nếu nói giúp một tiếng thì…”

“Không cần, con sẽ không đổi ngành,” Tống Ngọc không kiên nhẫn ngắt lời.

Cậu ngẩng đầu nhìn mọi người, nghiêm túc nói, “Dĩ nhiên, con cũng không có ý định vào công ty làm việc.”

“Cái gì? Con không muốn vào công ty? Vì sao?”

Lần này, ngay cả Từ Thanh Tú cũng kinh ngạc.

Từ phụ và Từ mẫu lập tức nghiêm mặt, vẻ như không hài lòng vì Tống Ngọc không hiểu chuyện, chau mày lại.

Tống Ngọc chẳng buồn giải thích, sau khi ăn xong liền đứng dậy rời bàn.

“Ồ, con chưa nói sao?” 

Cậu nở nụ cười vô tội, “Con chỉ về đây xem qua, cũng không có ý định ở lại lâu, dù sao… con sắp khai giảng rồi, dĩ nhiên việc học vẫn quan trọng hơn.”

Học hành ư? 

Thực tế cậu chỉ trở về thử xem, xem liệu mình có thể ngủ ngon ở nhà họ Từ hay không.

Cậu chẳng hứng thú gì với việc bị cuốn vào một vũng lầy phức tạp.

Huống chi, đó lại là cuộc tranh đấu quyền lực trong gia đình hào môn!

Tống Ngọc mỉm cười lịch sự rồi xoay người trở về phòng, khí chất lạnh lùng trên mặt nhờ nụ cười ấy mà giảm đi đôi phần.

Nhưng lời cậu vừa nói đã khiến cả gia đình họ Từ không khỏi bất an, làm rối tung mọi kế hoạch của họ.

 

 


Chương dài quằng luôn @-@

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play