Yêu quái xuất hiện ở nhà Lưu Vân Tiêu bắt đầu từ thượng tuần tháng Tám âm lịch. Nếu chiếu theo dương lịch thì là tháng Chín.

Năm đó, tức năm Trinh Nguyên thứ hai mươi đời nhà Đường (năm 804 Tây lịch), đội thuyền thứ nhất của đoàn Khiển Đường sứ chở theo sa môn Không Hải khởi hành từ đảo Hisaka vào ngày mồng sáu tháng Bảy trên đường đi thì gặp bão, sau ba mươi tư ngày lênh đênh ngoài khơi cuối cùng cũng dạt vào bờ biển Phúc Châu, đúng vào khoảng thời gian ấy của tháng Tám.

Không Hải lần đầu tiên đặt chân lên bờ cõi nhà Đường, nhưng khi ấy vẫn còn là một lưu học tăng vô danh ở đất này.

Song khoan hẵng nói tới chuyện đó.

Ta hãy nói về con yêu quái xuất hiện ở nhà Lưu Vân Tiêu.

Chiều ngày hôm đó, vợ của Vân Tiêu đang ngồi trong phòng ngắm ra khu vườn có những bụi hồng trúc đào và ăn dưa bở trên chiếc đĩa gỗ do đứa thị tì bổ cho. Quả dưa bở được bổ làm đôi, rồi mỗi nửa lại được bổ làm ba.

Đang khi ấy, cớ một con mèo đen từ tốn đi vào. Một con mèo to lớn, lông dài. Bước đến trước chiếc đĩa gỗ đặt quả dưa bở, con mèo ngồi xuống, đưa đôi mắt màu xanh lục lên nhìn vợ Vân Tiêu.

“Chà, trông ngon đấy.” Con mèo nói.

Con mèo bỗng cất tiếng nói khiến vợ Vân Tiêu giật mình. Thị nuốt chửng miếng dưa còn dở trong miệng rồi nhìn quanh.

Chẳng có ai.

Thế rồi thị đưa mắt về phía con mèo.

“Là ta nói đó.” Con mèo lại cất tiếng.

Không thể nhầm lẫn được. Đúng là con mèo vừa nói.

Lần này thì thị nhìn kỹ hơn. Con mèo há to cái mồm đỏ, khua lưỡi ngay trước mặt thị. Thị không đến nỗi nhủn người ra, nhưng miệng cứng ngắc.

Quả nhiên đó là tiếng người.

Bởi độ dài của lưỡi và hình dạng của cằm không giống người, nên giọng nói có phần hơi khác. Nhưng đó đích thị là tiếng người.

“Cho ta một miếng dưa nào.”

Nó lấy vuốt quắp một miếng dưa trong đĩa, rồi bất ngờ nhấc miếng dưa lên, sau đó đặt lên sàn nhà và chén sạch cả miếng trong nháy mắt.

“Giờ thì ta thèm ăn cá.”

Con mèo đưa đôi mắt đáng sợ lên nhìn vợ Vân Tiêu.

“Trưa nay, nhà họ Trương hàng xóm vừa cho ngươi cá chép đúng không?”

Đúng như lời con mèo, quả thực thị vừa xin được hai con cá chép béo mẫm từ nhà họ Trương hàng xớm. Đôi cá chép hẵng còn sống. Thị cho chúng vào cái chậu đổ đầy nước.

“Ta thích cá chép. Cứ để chúng sống nguyên và mang đến đây cho ta.” Con mèo nói với vợ Vân Tiêu.

Giọng nó như thể ông chủ nói với kẻ hầu vậy. Đây không phải là con mèo thường.

Loài mèo sống lâu sẽ thành tinh và hiểu được tiếng người, cổ nhân đã nói như vậy nên vợ Vân Tiêu nghĩ bụng con mèo này chính là giống ấy. Thị bắt đầu thấy sợ, bèn sai đứa thị tì bưng chậu nước đựng hai con cá tới.

“Hai con cá chép được lắm.”

Vừa dứt lời, con mèo liền dùng vuốt quắp con cá lôi ra khỏi chậu nước, rồi nhai rau ráu, khởi sự từ phần đầu con cá vẫn đang đập đập đuôi trên sàn nhà.

“Ta để lại cho Vân Tiêu một con đó.” Con mèo nói.

Đoạn nó nhảy phốc lên, leo men theo tường, chạy ngược trên trần nhà, rồi lập tức biến mất như làn khới.

“Dưa và cá rất ngon nên ta sẽ ở lại đây ít lâu.” Có tiếng con mèo vọng xuống từ trần nhà. “Ngươi hãy đào chỗ đất dưới gốc cây trúc đào trong vườn thì sẽ thấy.”

Sau đó không còn nghe thấy tiếng con mèo nữa.

Vợ Vân Tiêu sai đầy tớ đào thử thì thấy lộ ra một cái hũ. Trong hũ đầy ắp tiền xu. Tuy là tiền xu, nhưng đếm ra cũng phải bằng nửa năm lương bổng của Vân Tiêu.

Đến chiều, khi Vân Tiêu vừa trở về nhà, vợ y liền thuật lại chuyện đó. Mới nghe vợ kể, thoạt đầu y tỏ ra ngờ vực, nhưng khi hũ tiền bày ra trước mắt thì y buộc phải tin.

“Chỉ có điều...” Vân Tiêu khoanh hai tay vào nhau.

Vấn đề là phải làm gì với số tiền đó. Lưu Vân Tiêu là một chức dịch của Kim Ngô Vệ, công việc mà ngày nay gọi là cảnh sát, ở Trường An kinh đô nhà Đường. Kim Ngô Vệ là những kẻ được tuyển lựa khắt khe. Trường An có một con đường lớn chạy thẳng theo hướng Bắc Nam, từ Chu Tước Môn nhằm hướng chính Bắc cho đến Minh Đức Môn nằm về phía Nam hoàng thành. Con đường này được gọi là phố Chu Tước, chia đôi hoàng thành, bên đằng Tây thì gọi là phố Tây, còn đằng Đông thì gọi là phố Đông.

Vân Tiêu làm ở Hữu Kim Ngô Vệ, phòng bị phố Tây. Dù rằng chỗ tiền đó đào được trong vườn nhà, song y vẫn băn khoăn không biết có nên giữ lấy làm của riêng hay không, vì đó là tiền của người khác. Ngôi nhà này vốn trước đây không phải là nhà của Vân Tiêu. Nó được xây từ lâu, cũng phải trăm năm có lẻ. Nghe nói ban đầu do một người buôn dầu từ Lạc Dương chuyển tới Trường An dựng lên, nhưng về sau ngôi nhà đã qua tay nhiều đời chủ.

Nhà họ Lưu bắt đầu sống ở đây từ đời ông nội Vân Tiêu, ông nội y là Lưu Vinh Tiêu đã cùng Huyền Tông hoàng đế chạy vào đất Thục hồi xảy ra Loạn An Sử. Nếu là tiền do ông nội y chôn thì tất phải trối lại trước khi chết. Vậy thì đích thị là do người buôn dầu, chủ nhân đầu tiên, hoặc ai đó đã từng sống ở đây chôn giấu rồi.

Nhưng bây giờ làm sao có thể tìm ra ai là chủ nhân của chỗ tiền này? Dĩ nhiên không phải là không thể, nhưng việc đó sẽ hết sức khó khăn.

Vậy nên Vân Tiêu mới khoanh tay tỏ vẻ đăm chiêu về cách xử lý số tiền.

“Thì có làm sao đâu?” Vợ Vân Tiêu cất lời. “Chàng thỉnh thoảng vẫn nhận hối lộ đấy thôi.”

“Nhưng mà tiền hối lộ thì vẫn là...”

Ý Vân Tiêu muốn nói rằng, tiền hối lộ thì vẫn có nguồn gốc rõ ràng. Y đang nghĩ đến việc hối lộ là khoản thù lao nhận được do làm ngơ hay tạo thuận lợi cho một ai đó.

“Còn số tiền này thì không rõ chân tướng.”

Đó là số tiền mà con yêu quái ban cho.

Vì vậy...

“Nó đáng sợ.” Vân Tiêu nói.

Vân Tiêu muốn nói với vợ rằng, không phải là y chỉ băn khoăn mỗi chuyện giữ lại số tiền không phải thù lao ấy làm của riêng.

“Hay là mang vứt đi?”

“Cũng là một ý.” Vân Tiêu đáp không có vẻ gì là dứt khoát.

Y cảm thấy tiếc nếu phải vứt đi. Đem cho người khác thì lại càng tiếc hơn nữa. Mà trình báo thì thể nào cũng sinh chuyện rắc rối, rồi rốt cuộc lại chui vào túi tên quan nào đó và trở thành của riêng của kẻ khác mất.

Nhưng chôn trả lại chỗ cũ thì cũng không đành lòng.

“Nếu là khoản thù lao thì được chứ gì?” Vợ Vân Tiêu hỏi.

“Ừ. Đại loại là như vậy...”

“Vậy nếu coi đây là số tiền con mèo trả ơn chúng ta vì đã cho nó con cá chép thì sao?” Cô vợ nói.

Nhưng cách đó cũng vẫn chưa làm Vân Tiêu xuôi lòng.

“Ừm.” Y nghiêng đầu suy nghĩ.

Đúng lúc ấy có tiếng nói vọng xuống từ trần nhà: “Hãy nhận lấy đi.”

Đó là tiếng con mèo.

Rốt cuộc, y quyết định làm thế.

“Đó là một con mèo rất tốt.” Vợ Vân Tiêu nói, tỏ ra hồ hởi.

Từ đó, con mèo được nhà Vân Tiêu nuôi. Tuy gọi là nuôi, nhưng rất khác với cách nuôi bình thường. Nếu không có hứng, nó sẽ không xuất hiện. Vì vậy, vợ chồng Vân Tiêu luôn phải bỏ một con cá sống vào trong chậu nước và để ở góc nhà mỗi đêm để nó đến ăn. Sáng hôm sau khi đến chỗ đặt cái chậu thì con cá đã biến mất.

“Này, ta muốn ăn thịt.” Khi nào con mèo muốn ăn thứ gì khác, nó sẽ lên tiếng.

Con mèo thỉnh thoảng cũng đưa ra một vài lời tiên đoán.

“Chiều nay có mưa đấy.”

Nó sẽ đột nhiên nói như vậy. Và y như rằng, buổi chiều trời mưa thật, dù cho buổi sáng trời nắng thế nào.

“Hôm nay chồng ngươi về muộn đấy.”

Hễ nó nói vậy, là y như rằng Vân Tiêu sẽ về muộn vì xảy ra một vụ án bất ngờ.

Những lời tiên đoán thoạt tiên quả là nhiều ích lợi, nhưng dần dà, con mèo bắt đầu trở thành mối phiền toái.

Những hôm nào Vân Tiêu về muộn vì trước đó đã ghé qua vui vẻ với cô gái làng chơi mà y khăng khít, thì giọng con mèo sẽ vọng xuống từ trần nhà ngay giữa lúc Vân Tiêu đang thanh minh với vợ: “Này, hôm nay ngươi đã gặp gái làng chơi phải không?”

“Chắc lại là nàng Lệ Hương ở Phong Nhã Lâu rồi.” Nó nói cả tên cô kỹ nữ.

“Nàng ta là kiểu con gái sẽ giãy nảy lên nếu bú vào vú bên phải, ta biết thừa.”

Thế là Vân Tiêu và vợ lại cãi nhau to.

Con mèo xuất hiện vô cùng tùy ý. Thỉnh thoảng, nó còn bảo cho vợ chồng Vân Tiêu cả những chuyện như: hãy đi ra ngã tư đó vào giờ đó, khắc thấy tiền rơi, nhưng như thế mới thật là đáng sợ. Đôi lúc vào buổi tối, khi Vân Tiêu đang ân ái với vợ, thì đột nhiên có giọng nói vọng xuống sau lưng y từ trần nhà: “Ngươi không thấy mệt sao?”

Những lúc lũ đầy tớ của Vân Tiêu nói xấu ông chủ hay làm biếng, con mèo đen sẽ đột nhiên xuất hiện dưới chân, nhại lại y hệt giọng điệu và lời lẽ của bọn đầy tớ vừa nói xấu Vân Tiêu: “Thật chả biết làm sao với cái tính hẹp hòi của ông chủ Vân Tiêu.” Rồi nó cảnh cáo: “Ta sẽ mách Vân Tiêu để khấu tiền công của chúng mày.”

Cả chủ lẫn tớ đều không thể nào thở nổi.

“Mi hãy đi chỗ khác đi.” Mặc cho Vân Tiêu và vợ năn nỉ đến thế nào, nó cũng cứ nhơn nhơn: “Ta biết đâu, ta biết đâu.”

Đã thế thì không cho mày ăn hằng tối nữa. Từ ngày vợ chồng Vân Tiêu làm thế thì sáng nào một lượng thức ăn bằng đúng khẩu phần của nó cũng biến mất. Rồi có lần, Vân Tiêu đột nhiên choàng tỉnh vào buổi sáng và thấy một con cá chép đang ăn dở ở trên đệm. Chẳng đặng đừng, vợ chồng Vân Tiêu lại phải cho nó ăn.

Thế rồi một buổi sáng nọ, con mèo cuối cùng cũng nói ra cái điều kinh thiên động địa: “Đêm nay hãy cho ta ngủ với vợ ngươi.” Sáng hôm đó, Vân Tiêu đang chuẩn bị ra khỏi nhà thì con mèo bỗng xuất hiện trước mặt và nói vậy.

“Mi nói gì?”

“Đêm nay ta sẽ ngủ với vợ ngươi.”

Không kịp nghĩ ngợi gì, Vân Tiêu liền rút thanh kiếm đeo bên hông ra, hét lớn: “Quân súc sinh, ai cho mày ngủ với vợ ta!”, rồi lao vào chém con mèo.

Ngay trước khi lưỡi kiếm chạm được vào con mèo, nó liền biến mất như một làn khói.

“Nhớ nhé! Đêm nay đấy.” Tiếng con mèo từ đâu vẳng lại.

Thế rồi vì quá quẫn bách, Vân Tiêu bèn tìm đến một đạo sĩ quen để hỏi chuyện.

“Nếu vậy, đêm nay ta sẽ đến.” Đạo sĩ nói.

“Nhưng nếu đạo trưởng đến, nó sẽ đánh hơi thấy ngay. Mà có khi, chuyện tôi đang đến gặp đạo trưởng đây, nó cũng biết rồi chứ chẳng chơi, càng nghĩ càng thấy lo.”

“Không sao, ông không phải lo. Trong nhà ta có dán những lá bùa đặc biệt, nên dù nó có làm phép gì cũng không thể nhìn thấy được ta và ông đang ở đâu.”

“Nhưng nếu đạo trưởng xuất hiện, thế nào nó cũng nhận ra.”

“Chuyện đó cũng không cần phải lo. Ta sẽ làm phép khi đến nhà ông, như vậy nó sẽ không biết ta là ai. Nó sẽ chỉ nhìn thấy ta giống như một người bình thường thôi.”

“Thật vậy chứ ạ?”

“Phải. Vì vậy, hãy giả như ta là một người họ hàng ở Lạc Dương đột xuất đến thăm ông chẳng hạn.”

“Vừa may là tôi có một người chú đang sống ở Lạc Dương.”

“Vậy hãy làm thế đi.”

“Dạ.” Vân Tiêu thở phào nhẹ nhõm và gật đầu.

“Có ta đến thì chắc mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi, nhưng càng cẩn thận càng tốt. Đêm nay ông vẫn bày sẵn đồ ăn cho con yêu đó chứ?”

“Vâng, tôi định sẽ làm như thế.”

“Vậy ông hãy cho cái này vào trong đồ ăn của nớ.” Nói rồi đạo sĩ lấy một gói giấy từ bọc áo ra.

“Cái gì vậy?”

“Thuốc độc.”

“Thuốc độc?”

“Không mùi không vị. Trộn sẵn cái này với đồ ăn, thì không cần đến ta ra tay, cũng có thể trị con yêu đó một cách dễ dàng.”

“Như vậy tôi không yên tâm. Đạo trưởng, ông nhất định phải đến đấy.”

“Tất nhiên ta sẽ đến.”

“Trăm sự nhờ đạo trưởng.”

“À, còn một việc ta quên không nói với ông.”

“Việc gì vậy?”

“Khi ông về đến nhà, rất có thể con yêu quái ấy sẽ hỏi ông thế này: Trưa hôm nay, vào giờ đó khắc đó, ta không nhìn thấy ngươi, ngươi đã đi đâu?”

“Nếu thế thì tôi phải trả lời ra sao?” Gương mặt Vân Tiêu lộ rõ vẻ bất an.

“May thay ở gần đây lại có Thanh Long Tự. Ông có thể trả lời nó rằng, bữa trước ta được nhà sư ở Thanh Long Tự giúp đỡ mà chưa có dịp đền đáp cho phải đạo, nên hôm nay ta ghé qua để tạ ơn.”

“Nếu nó hỏi được giúp đỡ việc gì, đã gặp ai thì phải làm sao?”

“Ta không nghĩ nó lại dám hỏi đến chuyện Thần Phật, nhưng có lẽ cũng nên tính trước thì hơn.”

“Vậy phải làm sao?”

“Hình như vào tháng Bảy vừa rồi, Đức Tông hoàng đế có mở tiệc ở Vị Ương Cung phải không?”

“Quả có việc đó.”

“Khi ấy, Tả Hữu Kim Ngô Vệ đều cắt cử người canh phòng, ông cũng nằm trong số đó phải không?”

“Phải rồi.”

“Vậy hãy bảo nó thế này: Ta cớ nhờ nhà sư tên là Nghĩa Tháo ở Thanh Long Tự lập đàn cầu đảo để cho việc canh phòng đưọc suôn sẻ, nhưng chưa kịp tạ lễ nên

hôm nay mới ghé qua để tạ lễ.” Đạo sĩ nói.

“Vâng, trăm sự nhờ cả vào đạo trưởng.” Vân Tiêu đáp, rồi cúi đầu cáo từ.

Vừa về đến nơi thì quả nhiên có tiếng con mèo vọng xuống từ trần nhà.

“Này Vân Tiêu. Giờ Mùi trưa nay, ta không thấy bóng dáng ngươi đâu cả, nhà ngươi đã đi đâu thế?”

Đúng như dự liệu! Vân Tiêu thót tim, nhưng không để lộ ra mặt.

“Chả là bữa trước ta được nhà sư ở Thanh Long Tự giúp đỡ mà chưa có dịp tạ lễ cho phải đạo, nên hôm nay ta ghé qua để làm chuyện đó.” Y nói đúng như lời đạo sĩ bảo.

“Hừ. Chuyện Thần Phật thì thôi vậy.” Giọng nói lại cất lên, rồi nó liền hỏi: “À mà ngươi đã đến gặp ai vậy?”

Vân Tiêu vừa thầm nhủ: thật may là mình đã bàn bạc kỹ lưỡng với đạo trưởng, vừa đáp đúng như những gì đã bàn: “Tháng Bảy vừa rồi Đức Tông hoàng đế có mở tiệc ở Vị Ương Cung...”

“Gặp Nghĩa Tháo sao?” Giọng nói lẩm bẩm một mình.

“Ngươi đã kể về ta phải không?” Nó bỗng đổi giọng, hỏi.

Câu hỏi không nằm trong kế hoạch.

“Kh... không. Ngài có thể nhìn thấu cả tên tuổi lẫn thói quen của nàng kỹ nữ mà tôi gặp, nghĩ đến việc lúc nào cũng bị ngài theo dõi, tôi làm sao dám kể về ngài với nhà sư kia chứ.” Vân Tiêu vã mồ hôi trán.

“Hừ.”

“Hay ngài hỏi vậy, phải chăng là vì có những lúc ngài không biết tôi đang làm gì?”

“Không hề. Ta thừa biết nhà ngươi đã làm gì, ta hỏi chẳng qua là để thử lòng ngươi thôi.” Giọng nói đáp.

Một lời chống chế gượng gạo - Vân Tiêu cười thầm trong bụng và nghĩ: Để rồi xem!

Tối đến.

Chăn nệm được trải sẵn trong phòng ngủ của vợ chồng Vân Tiêu, bên cạnh đó là các thức ăn được bày biện đẹp mắt cứ như để cho người ăn vậy. Rượu cũng được dọn ra.

Vợ Vân Tiêu mặc sẵn bộ đồ ngủ trắng, ngồi bên chăn gối và chờ con yêu đến. Đèn đã được thắp lên trong phòng. Vân Tiêu đang ngồi đàm đạo những chuyện vô thưởng vô phạt với vị đạo sĩ đóng vai “ông chú” bất ngờ tới chơi ở một căn phòng khác.

Lúc ông chú đến, vợ Vân Tiêu bước ra chào, nhưng cáo rằng hôm nay người không được khỏe, rồi lui vào buồng ngủ.

Trên trán vị đạo sĩ ngồi đối diện với Vân Tiêu có những dòng chữ cổ nhỏ li ti. Đạo sĩ giải thích với Vân Tiêu rằng con yêu quái không thể nhìn thấy được những dòng chữ này. Dòng chữ khiến con yêu quái nhìn thấy đạo sĩ chỉ giống như một người bình thường. Mọi chuyện đều đúng như đã bàn bạc.

“Nó sắp đến rồi.”

“Nó sắp đến rồi.”

Vân Tiêu nói chuyện với đạo sĩ mà trong lòng đầy hồi hộp, tất nhiên y chẳng để tâm vào câu chuyện.

Đang trong lúc chờ đợi thì có tiếng phụ nữ ré lên: “Á!”

Đó là giọng vợ Vân Tiêu phát ra từ hướng phòng ngủ. Vân Tiêu và đạo sĩ chạy vội đến đó, mở cửa xông vào. Một mùi quái đản bao trùm cả căn phòng.

“Phân!?” Đạo sĩ thốt lên.

Bao nhiêu là phân, nhiều một cách khủng khiếp, vung vãi khắp phòng, như thể bằng cách nào đó đã được mang từ nhà xí tới.

Vợ Vân Tiêu đổ sụp bên cạnh, bất động. Trên mâm cơm đã tẩm thuốc độc lẫn trên thân thể đang nằm ngất của vợ Vân Tiêu đều có phân.

Ha ha ha. Có tiếng cười lớn vang khắp căn phòng.

“Ngươi nghĩ một tên đạo sĩ nhãi nhép như ngươi thì làm gì được ta?” Giọng nói lớn vọng xuống từ trần nhà.

Đạo sĩ rút từ trong bọc áo ra những lá bùa nhì nhằng chữ, định dán lên cột nhà. Nhưng bỗng một sức mạnh vô hình hất bay đạo sĩ ra. Đạo sĩ bật ngửa, nằm trên bãi phân. Từ tất cả các lỗ, theo đúng nghĩa là lỗ, trên cơ thể: mắt, mũi, mồm, tai đều đang ứa máu. Có thể máu cũng đang ứa ra từ hậu môn. Đạo sĩ gần như bất tỉnh, cất tiếng rên hừ hừ.

Vân Tiêu chỉ thét lên một tiếng “Á!”, rồi cứ thế quỳ sụp xuống và run cầm cập ở ngưỡng cửa.

“Nhà ngươi đi ra ngoài gặp tên đạo sĩ này, tẩm độc vào thức ăn của ta, các việc ấy ta đều biết cả. Đây là một dịp vừa khéo để ta cho ngươi biết pháp lực của ta mạnh đến đâu, nên ta chỉ giả bộ bị đánh lừa thế thôi.”

Nửa thân trên của đạo sĩ bị dựng dậy, như thể có một bàn tay trong suốt túm lấy tóc. Búi tóc của đạo sĩ bị kéo ngược lên trên. Miệng của đạo sĩ bị cạy ra, sau đó bị một bàn tay vô hình tọng cả một cục phân rơi xuống từ trên trần, lẫn những đồ ăn tẩm độc dược vào. Đạo sĩ bắt đầu giãy giụa đau đớn trên sàn.

“Ự...” Sau khi nấc lên một tiếng, thân hình đạo sĩ bất động.

Ngay lúc đó, đèn bỗng tắt phụt. Toàn bộ ngôi nhà bắt đầu rung lắc và phát ra những tiếng ken két. Rồi chẳng mấy chốc bắt đầu vang lên những âm thanh roàn roạt từ trên trần nhà. Nghe như tiếng ai đó đang cưa những cây cột hoặc thanh xà lớn.

“Cứu tôi! Tôi sai rồi! Xin ngài đừng phá nhà tôi!”

Toàn bộ ngôi nhà đang phát ra những tiếng rùng rùng.

“Ngươi sẽ để ta ngủ với vợ ngươi chứ?” Giọng nói hỏi.

“Vâng. Bù lại, xin ngài đừng phá nhà tôi.”

“Vậy hãy mau đi ra ngoài. Đợi nửa canh giờ rồi quay lại.”

Chống lại trong hoàn cảnh này cũng chẳng đi đến đâu.

“Nàng hãy tha thứ cho ta.” Vân Tiêu gào lên với người vợ đang nằm gục rồi lao ra ngoài.

Sau khi Vân Tiêu ra đến bên ngoài, ngôi nhà mới đó còn phát ra những tiếng rùng rùng lúc này bỗng trở nên yên ắng và thôi rung chuyển.

“Chuyện quái gì đã xảy ra thế nhỉ?”

Tuy lo lắng cho sự an nguy của vợ, nhưng Vân Tiêu không dám quay lại sớm hơn nửa canh giờ như đã hứa. Bọn đầy tớ đã ra khỏi nhà từ lúc nào, thậm chí chúng còn lánh tới tận ngoài bờ tường rào.

Đã hết nửa canh giờ.

Cuối cùng Vân Tiêu cũng hạ được quyết tâm đi vào trong nhà.

Y bước vào trong. Mở cửa phòng ngủ. Người vợ không một mảnh vải che thân đang ngồi quỳ trên đệm. Thị chỉ nhìn Vân Tiêu bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Nàng ơi.”

Vân Tiêu cất tiếng gọi, nhưng vợ y không trả lời.

Y ôm lấy vị đạo sĩ dính đầy phân đang nằm gục trên sàn hòng dựng dậy, nhưng đạo sĩ đã tắt thở từ lúc nào. Kể từ sau đêm đó, vợ Vân Tiêu không hé miệng nói lời nào. Tuy rằng thị vẫn nấu cơm và chăm sóc Vân Tiêu, nhưng chỉ thế là hết. Buổi tối thị ngủ ở phòng khác. Đêm nào Vân Tiêu cũng nghe thấy tiếng hổn hển của vợ phát ra từ căn phòng đớ. Vợ Vân Tiêu đang giao hoan với con yêu. Cơn ghen tuông điên cuồng trỗi dậy, nhưng y chẳng thể làm gì. Băn khoăn tự hỏi không biết vợ mình ân ái với con yêu đó như thế nào, y định sang dòm trộm, nhưng thấy sợ nên lại thôi.

Còn cái xác của đạo sĩ, Vân Tiêu đào một cái hố rồi chôn ở trong vườn. Vừa khéo là không có đứa đầy tớ nào ở đớ. Chính con mèo đã bảo cho y phải làm thế nào với cái xác của đạo sĩ.

“Không có chuyện gì đâu.” Con mèo nói. “Không ai biết về việc ngươi đã đến gặp tên đạo sĩ. Bọn đầy tớ thì vẫn nghĩ kẻ đến đây là chú ngươi. Hắn không mặc quần áo đạo sĩ mà mặc quần áo bình thường. Thế nên ngươi mau chôn hắn đi, khi nào bọn đầy tớ về thì nói thác với chúng nó rằng: nhà ta có chuyện khiến chú ta sợ quá nên đêm nay đã sang ngủ ở nhà khác, rồi sẽ về thẳng Lạc Dương. Chuyện mới xảy ra trong ngày hôm nay, nên có lẽ tên đạo sĩ vẫn chưa nói với ai về việc đến nhà ngươi. Giả sử có chuyện gì phiền hà thì cũng sẽ đâu vào đấy cả thôi, vì nhà ngươi là Kim Ngô Vệ.”

Vân Tiêu đã làm đúng như lời con mèo.

Y cho tất cả bọn đầy tớ trong nhà nghỉ việc rồi mướn lũ đầy tớ mới. Y lấy nê rằng chúng đã bỏ cả chủ để chạy lúc ngôi nhà kêu lên răng rắc, nhưng đó chỉ là viện cớ, lý do thật sự là vì y sợ rằng nếu không may ông chú thật từ Lạc Dương đến chơi thì sẽ lộ ra chuyện người lần trước đến chơi là ông chú giả.

Con mèo thì vẫn lượn lờ quanh nhà và thỉnh thoảng lại đưa ra những lời tiên đoán như cũ. Lũ đầy tớ mới cũng đã để ý đến con mèo kỳ lạ đó.

“Ông chủ nhà chúng ta có con mèo ghê gớm thật.” Mặc dù lũ đầy tớ đã nhận thấy điều gì đó, nhưng cũng chỉ đến mức ấy mà thôi.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, đến một buổi sớm nọ, Vân Tiêu đang ngủ thì có ai đó lay dậy. Nhìn sang cạnh gối thì thấy con mèo đang lấy hai chân trước lay trán Vân Tiêu.

“Ngươi dậy rồi hả.” Con mèo cất tiếng, “Ta đánh thức ngươi dậy vì sáng nay ta biết một chuyện thú vị sẽ xảy ra nên muốn nói cho ngươi.”

“Chuyện gì vậy?” Vân Tiêu hỏi.

“Sẽ chết.” Con mèo nói.

“Chết?”

“Phải.”

“Ngài nói ai chết?” Không phải nó nói đến mình đấy chứ? Vân Tiêu thớt tim hỏi lại.

“Yên trí, không phải nhà ngươi đâu.”

“Vậy thì ai sẽ chết?” Thở phào nhẹ nhõm, Vân Tiêu hỏi lại lần nữa.

“Đức Tông.”

“Hả!?” Vân Tiêu ré lên.

Vì cái tên mà con mèo nhắc đến khiến y không dám tin vào tai mình.

“Hoàng đế Đức Tông nhà Đường sẽ chết.” Con yêu nói, không đổi giọng. “Chắc đầu năm sau sẽ chết thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play