Sau khi Lộc Minh Yến diễn ra, thi châu cũng coi như hoàn toàn kết thúc.

240 cử tử ở Linh Châu và hai châu lân cận, tháng ba sang năm đều sẽ lên kinh tham gia thi tỉnh.

Tuy nói thời gian còn sớm, nhưng phần lớn học sinh, mấy ngày nay đều sẽ thu thập bọc hành lý, chạy tới kinh thành.

Đường Ninh cũng không sốt ruột, ngày mùng 9 tháng 3 mới bắt đầu thi tỉnh, tháng hai hắn lại xuất phát cũng không muộn, khoảng cách từ Linh Châu tới kinh thành cũng không quá xa, thời gian nửa tháng là đủ, lo lắng đến lý do an toàn, lại đi trước nửa tháng, hẳn là sẽ không có sai sót.

Dù sao hắn cũng không giống phần lớn thí sinh, mặc dù thi tỉnh khó hơn thi châu rất nhiều, nhưng loại hình đề mục lại không thay đổi, cứ như vậy, hai trận đầu không thành vấn đề gì với hắn cả, vấn đề duy nhất tồn tại, chính là trận thứ ba thi sách luận.

Coi như muốn cải cách sách luận, cũng sẽ không thể nhanh như vậy, đến khi thi tỉnh, hắn không thể gặp vận may giống như thi châu được, cho nên, trong thời gian nửa năm tới đây, việc duy nhất hắn cần làm, chính là cố gắng luyện viết văn chương xinh đẹp một chút.

Nhạc phụ đại nhân cố ý dặn dò hắn, có chỗ nào không hiểu có thẻ đi hỏi hắn, Đường Ninh nghĩ một chút rồi cảm thấy để Chung Ý dạy hắn viết văn thì tốt hơn.

Dù sao Chung Ý là đệ nhất tài nữ Linh Châu, không chỉ viết tốt thơ, văn chương cũng có thể viết đến mức sắc màu rực rỡ, còn nhạc phụ đại nhân, ngay cả thi châu hắn còn phải thi tới ba lần. . .

Đêm qua từ Lộc Minh Yến trở về, hắn lại đi tới trong phòng Chung Ý ngồi một lúc.

Khi đó hai người cũng đã ước định xong, mỗi ngày Đường Ninh sẽ viết một bài sách luận, Chung Ý sẽ xem giúp hắn, uốn nắn ngữ pháp, thời gian mấy tháng, cho dù hắn không viết ra được cẩm tú văn chương như nàng, nhưng cũng không đến mức bị người chửi thành rắm chó không kêu.

Khi Đường Yêu Yêu đến tìm Chung Ý, phi thường kinh ngạc vì thấy hắn chăm chỉ, hỏi: "Lần này ngươi thật sự định thi trạng nguyên à?"

Đường Ninh nhẹ gật đầu.

Đường Yêu Yêu nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra: "Ta nhớ được trước kia ngươi có nói là ngươi không muốn tham gia khoa cử."

"Lúc đó đầu của ta không phải là bị ngươi đập sao?" Đường Ninh nhìn nàng, giải thích nói: "Người đọc sách không muốn trúng trạng nguyên, có khác gì cá ướp muối đâu?"

Sau khi hắn nói xong, suy nghĩ một lát, lại nhìn Chung Ý rồi hỏi: "Lời ngày đó nàng nói, có tính không?"

Sắc mặt Chung Ý đỏ lên, nhẹ gật đầu.

Đường Ninh thấy thế cuối cùng đã yên tâm, tiếp tục cầm bút bắt đầu viết, người đọc sách không muốn trúng trạng nguyên đều là cá ướp muối, cá ướp muối sẽ không chiếm được hạnh phúc.

Vì chung thân hạnh phúc của hắn, hôm nay hắn muốn viết mười bài, viết không xong thì không ngủ được.

Đường Yêu Yêu cùng Chung Ý đi ra cửa phòng, khi ra đến trong viện, cuối cùng nàng nhịn không được hỏi: "Ngươi nói cái gì với hắn rồi?"

"Không có gì. . ." Chung Ý lắc đầu, nói sang chuyện khác đi: "Lần trước ta viết lá thư gửi cho Thanh cô nương, ngươi đã gửi đi chưa?"

"Cha ta đã sớm để cửa hàng quản sự đưa đi rồi." Đường Yêu Yêu vỗ vỗ ngực, cam đoan nói: "Yên tâm đi, mấy ngày nữa, ngươi có thể nhận được hồi âm."

Chung Ý hơi ngượng ngùng nói: "Phiền phức Đường bá phụ."

"Không có gì phiền phức cả." Đường Yêu Yêu lắc đầu, nói ra: "Dù sao bọn hắn đều thường xuyên đi từ Linh Châu đến kinh thành, thuận tiện mang một phong thư mà thôi, không có gì khó khăn cả."

Chung Ý nắm tay của nàng, nói: "Bất kể như thế nào vẫn phải cám ơn ngươi."

"Nếu ngươi thật sự muốn cám ơn ta, vậy nói cho ta biết ngươi đã nói lời gì với hắn rồi?" Đường Yêu Yêu vẻ mặt bát quái nhìn nàng, nói: "Hắn không có khả năng đột nhiên muốn thi trạng nguyên, chuyện này nhất định có quan hệ gì với ngươi!"

Chung Ý nghĩ một chút, rốt cục làm quyết định, ghé đến bên tai nàng nhẹ nhàng nói một câu.

Đôi mắt đẹp của Đường Yêu Yêu trợn to, nhìn nàng, khó tin nói: "Ngươi, ngươi điên rồi, làm sao có thể. . ."

Chung Ý nhìn nàng không nói lời nào.

Đường Yêu Yêu bụm mặt, thở dài, sau đó oán hận nói: "Tiện nghi cho hắn!"

"Được rồi. . ." Chung Ý giật giật ống tay áo của nàng, nói: "Cửa hàng của Tiểu Như đã thu thập cũng ổn rồi, chúng ta đi xem một chút. . ."

. . .

Sáng sớm ngủ dậy động lực mười phần, lúc đầu Đường Ninh muốn một hơi viết mười bài sách luận, nhưng vừa mới viết được hai bài đã bị cắt ngang.

Đánh gãy hắn là nhạc phụ đại nhân.

Còn có Thủy bộ lang trung Trương Hạo hôm qua vừa gặp mặt.

Đêm qua dường như bọn hắn có lời gì muốn nói, nhưng lại không nói được, không ngờ hôm nay hắn lại trực tiếp tới nhà thế này.

Sau khi Trương Hạo ngồi xuống, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Đường giải nguyên, có quan hệ tới chuyện quản lý lũ lụt và tăng tốc độ vận tải đường thuỷ, bản quan có mấy vấn đề, muốn trao đổi với Đường giải nguyên."

Đường Ninh chắp tay, khách khí nói: "Trương đại nhân cứ nói đừng ngại."

Trương Hạo hắng giọng một cái, nói: "Đường giải nguyên có trình bày trong phần bài thi sách luận của mình, có một đoạn liên quan tới đoạn sông Kinh Giang. . ."

. . .

Số lượng từ làm trong sách luận có hạn, Đường Ninh không có khả năng viết cụ thể chi tiết mỗi một điểm ra, dùng ví dụ cũng chỉ giản lược tóm tắt, hôm nay lại có thể nói chi tiết tỉ mỉ hơn.

Đương nhiên, hắn không phải chuyên gia thuỷ lợi, ý kiến có thể đưa ra cũng chỉ là nguyên lý, không có khả năng xâm nhập căn nguyên.

Nhưng chỉ có hai người thảo luận, những lý thuyết này cũng đủ rồi, một số lý niệm trị thủy thời hiện đại, cổ nhân nghe được sẽ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, nhưng cũng không đến mức coi là chuyện hão huyền, Trương Hạo khi thì nhăn trán nhíu mày, một lúc lại bừng tỉnh đại ngộ, khi thì đưa tay bứt vài cọng tóc, một lúc lại vỗ đùi kêu hay. . .

Hắn vừa nghe, vừa ghi chép , chờ đến khi cả một trang giấy đều chi chit chữ viết, hắn mới để bút xuống, nhìn Đường Ninh, hưng phấn nói: "Vốn tưởng rằng bài thi sách luận của Đường giải nguyên, có thể tiết kiệm cho quốc khố chí ít năm mươi vạn lượng bạc, bây giờ xem ra, không chỉ có như thế!"

Hắn nắm lấy cánh tay Đường Ninh, cao hứng nói: "Lần này bản quan trở về, nhất định sẽ đứng trước mặt bệ hạ, báo cáo công lao của Đường giải nguyên, nếu sau này Đường giải nguyên trúng cao trung, không ngại suy nghĩ tới Thủy bộ của ta, Thủy bộ vốn thiếu nhân tài như Đường giải nguyên vậy. . ."

"Khục!" Chung Minh Lễ ho nhẹ một tiếng, đánh gãy lời nói tha thiết của Trương Hạo.

Trương Hạo nhìn Chung Minh Lễ một chút, lại nhìn Đường Ninh, thoáng tiếc nuối thở dài.

Người đứng trước mắt hắn, là người đạt được giải nguyên trong lần thi châu ở Linh Châu, là thiên tài của Linh Châu và Trần quốc hơn mười năm qua mới xuất hiện, người như vậy, tất nhiên sẽ hiển lộ tài năng trong lần thi tỉnh, không được trạng nguyên, cũng có thể đứng hàng một giáp.

Mà Công bộ trong Lục bộ lại có địa vị cực kì thấp, không so được Hộ bộ béo bở phong phú, cũng không sánh được Lại bộ nắm quyền lớn, ngay cả Lễ bộ vô dụng nhất đều so với bọn hắn địa vị mạnh lên một chút, Thủy bộ là một bộ môn trong Công bộ tốn công mà không có kết quả, tiến sĩ đỗ bảng giáp, có ai nguyện ý đi tới một nơi vừa khổ lại không có tiền đồ?

Trương Hạo thu lại tâm tình, khom người nói: "Bản quan thay mặt tất cả bách tính gặp tai hoạ, cám ơn Đường giải nguyên."

Đường Ninh vội vàng nói: "Đây đều là chuyện đương nhiên, Trương đại nhân không cần như vậy. . ."

Hắn đã sớm nghe nói Trương Hạo là người ngay thẳng, tính khí nóng nảy, hôm nay gặp mặt, lại không cảm nhận được những điều này, ở trên người hắn không có chút khéo léo đưa đẩy lõi đời nào, chỉ có trai tim chân thành khiêm tốn thỉnh giáo.

Khi Trương Hạo rời đi, Chung Minh Lễ nhìn hắn nói: "Tống đại nhân đột nhiên có công vụ, nên đã rời khỏi Linh Châu, nếu không thì hôm nay hắn cũng sẽ cùng đi đến."

Đường Ninh nhẹ gật đầu, Tống Thiên không chỉ cai quản một mình Linh Châu, mà là quản cả một đường Kinh Đông, có tới gần mười châu, không có khả năng lưu lại Linh Châu trong thời gian dài.

Ngoài hắn ra, các vị giám khảo như Phương Hồng, Trương Hạo, Lăng Nhất Hồng, đại khái cũng sẽ lên đường hồi kinh trong hai ngày tới.

Thi châu Linh Châu, đến đây đã hoàn toàn kết thúc.

"Quan trường như chiến trường, kết giao thêm mấy vị bằng hữu, dù sao cũng tốt hơn là có thêm mấy địch nhân." Chung Minh Lễ nhìn hắn một chút, nói ra: " Mặc dù Trương đại nhân tính tình ngay thẳng, nhưng là người có thể kết giao; ngươi lại có ân với Phương đại nhân, Phương đại nhân cảm kích ngươi, chính ngươi cũng phải tự kiềm chế, không thể kiêu ngạo; còn có Lăng đại nhân, tuy ngươi là sư thúc của hắn, nhưng hắn cũng là Thái Y thừa, về sau nếu như còn gặp nhau, ở trước mặt người ngoài, nên giữ mặt mũi cho hắn. . ."

Đường Ninh nhẹ gật đầu, nhạc phụ đại nhân lại bắt đầu bật chế độ lải nhải, nhưng hắn lải nhải, phần lớn đều là kinh nghiệm hữu ích, ít có nói nhảm.

Chung Minh Lễ nhìn Đường Ninh đi ra khỏi phủ, thu ánh mắt lại, nhìn về phía nơi xa.

Người người đều biết hôm nay rất nhiều giám khảo thi châu Linh Châu đều sẽ lên đường hồi kinh, chỉ là họ không biết, cùng bọn hắn rời đi, còn có một phần bài thi.

Chỉ một bài thi đơn giản này, cuối cùng là đá vụn không thể gợi lên vài gợn sóng, hay là có thể nhấc lên sóng to gió lớn, tạm thời vẫn còn chưa biết được.

Vẻ mặt Chung Minh Lễ có chút vui mừng, càng nhiều hơn chính là lo lắng.

Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về trong phủ. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play