Cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía xung quanh truyền đến, lúc này chuyện khiến Đường Ninh hối hận nhất chính là đời trước không đọc thêm mấy bài « Bồ Tát Man ».

Sứ thần Sở quốc nhìn Tiểu Lý đại nhân, hỏi: "Tiểu Lý đại nhân, bài Hoa Gian từ này của Đường giải nguyên như thế nào?"

"Cả bail iền mạch, cả bài không chữ nào thừa cả, nói về trang điểm của nữ tử đạt tới cấp độ như thế, quả thật là bút pháp tuyệt diệu." Tiểu Lý đại nhân nhìn Đường Ninh, nói: "Không ngờ Đường giải nguyên thân là nam thân, lại có thể miêu tả ra nữ tử khuê tình sâu sắc như vậy, tại hạ bội phục."

Đường Ninh nhìn nàng một chút, cười nói: "Ngươi cũng thế."

Tiểu Lý đại nhân nghe là biết ý những lời này của hắn, ánh mắt dời đi không cần nhiều lời nữa.

Sứ thần Sở quốc cười cười, nói: "Đường giải nguyên và Tiểu Lý đại nhân đều không cần khiêm tốn, luận về Hoa Gian từ, đương thời không có mấy người có thể so sánh được với các ngươi."

Đường Ninh không hy vọng vị sứ thần Sở quốc này đặt hắn chung một chỗ để so sánh với vị Tiểu Lý đại nhân này, nàng là nữ nhân, viết tốt khuê tình là chuyện không thể bình thường hơn được, hai chuyện này căn bản không thể so sánh.

Vương Bác lại không tán đồng với hắn, lắc đầu, nói ra: "Nếu sứ thần cho rằng Đường giải nguyên chỉ hiểu nữ tử khuê tình, vậy thì mười phần sai rồi."

Hắn cười cười, nói ra: "Các ngươi lại nghe một bài thơ khác của Đường giải nguyên trong lần thi châu này."

Nói rồi hắn lại dõng dạc đọc diễn cảm một lần bài « Thạch Hôi Ngâm » kia.

Sau khi sứ thần Sở quốc nghe xong, nhất thời còn chưa tỉnh hồn lại, không tin tưởng lắm hỏi lại: "Một thơ một từ này, cũng là do Đường giải nguyên làm ra trong cùng một ngày?"

Vương Bác nhẹ gật đầu, nói: "Đúng là như thế."

Sứ thần Sở quốc nhìn hắn một chút, tán dương: "Vừa có thể nhu tình bách chuyển, lại có thể hào phóng sục sôi, thi từ của Đường giải nguyên rất có phong phạm của đại gia."

"Chuyện này cũng là bình thường, thê tử của Đường giải nguyên, chính là người có danh xưng "Linh Châu đệ nhất tài nữ", Đường giải nguyên hiểu chút chuyện khuê tình ly hận, cũng là bình thường." Vương Bác lại bổ sung một câu, sau đó mới nhìn sang Thủy bộ lang trung Trương Hạo nói ra: "Trương đại nhân, liên quan tới phương lược trị thủy kia, ngươi có vấn đề gì muốn hỏi Đường giải nguyên, hiện tại có thể hỏi."

Trương Hạo sớm đã chờ đến sốt ruột, nhìn Đường Ninh, đang muốn mở miệng, nhưng giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nhìn Tiểu Lý đại nhân và vị sứ thần Sở quốc kia một chút, tay cầm lấy chén rượu, không nhanh không chậm nói: "Hôm nay chính là Lộc Minh yến, vì để chúc mừng cử tử Linh Châu, không nói công sự , chờ đến sau khi Lộc Minh Yến kết thúc rồi nói sau."

Trong lòng Vương Bác có chút kinh ngạc, với tính nết của Trương Hạo, hắn đã sốt ruột mấy ngày, tại sao đến lúc này ngược lại vẫn ngồi im như thế rồi?

Đến khi hắn nhìn về phía sứ thần Sở quốc, trong lòng lập tức hiểu rõ.

Tại Sở quốc có rất nhiều sông ngòi, lũ lụt của bọn hắn, còn nghiêm trọng hơn Trần quốc nhiều.

Một phần sách luận k của Đường Ninh, xét từ trình độ nào đó, nó đã thuộc về bí mật quan trọng của Trần quốc, tự nhiên không tiện nói tới trong thời điểm này.

Nói như thế, Tống Thiên Tống đại nhân cũng không tiện nói chuyện lúc này.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lăng Nhất Hồng, cười nói: "Mmặc dù Đường giải nguyên bác học, nhưng tuổi vẫn còn quá trẻ, cũng không hiểu y thuật, phần sách luận liên quan tới phòng dịch kia, Lăng đại nhân có gì muốn chỉ giáo không?"

Lăng Nhất Hồng lập tức lắc đầu: "Không có không có. . ."

Vương Bác cười cười, nói: "Lăng đại nhân không cần khách khí."

Vừa rồi một mực không có cơ hội, lúc này mới tìm được cơ hội, Lăng Nhất Hồng đứng lên, nhìn Đường Ninh, khẽ khom người nói: "Lăng Nhất Hồng gặp qua sư thúc."

"Sư thúc?"

Vương Bác chết trận tại chỗ, vẻ mặt Chung Minh Lễ vô cùng ngạc nhiên, ngay cả sứ thần Sở quốc, đều lộ vẻ khiếp sợ.

Mặc dù Phương Hồng biết, Tôn thần y đã từng nói, Đường Ninh là sư đệ của lão, nhưng Lăng Nhất Hồng là Thái Y thừa lại gọi Đường Ninh là sư thúc ở trước mặt mọi người, chuyện này vẫn khiến hắn cảm thấy khó mà tin được.

Không nói thân phận của hai người chênh lệch, chỉ nói về chênh lệch tuổi tác, cũng thật sự là quá lớn.

Đường Ninh đã sớm nhìn thấy Lăng Nhất Hồng, sở dĩ không có tới chào hỏi, chính là vì sợ hắn biểu hiện ra chỗ kỳ quái gì, không thể không nói, vị sư điệt này, cũng thật sự quá tôn sư trọng đạo. . .

Đường Ninh thở dài, nói ra: "Không cần khách khí, ngồi đi."

Thấy Lăng Nhất Hồng thật sự ngồi xuống, Chung Minh Lễ nhìn thoáng qua Đường Ninh, ngay cả Thái Y thừa đều là sư chất của hắn, thật sự không biết ngoại trừ một thân bản sự của hắn kia, hắn còn giấu diếm chuyện gì nữa.

Đường Ninh tháy ánh mắt đám người Vương Bác đều nhìn sang hắn, đành phải giải thích: "Ta và sư phụ của Lăng đại nhân, đúng là có chút nguồn gốc."

Vương Bác nhìn hai người một chút, vẫn cảm thấy khó mà tiếp nhận.

Sư phụ của Lăng Nhất Hồng là ai, đó là Tôn thần y đại danh đỉnh đỉnh, đời sau của Dược Vương Tôn Tư Mạc, Tôn gia truyền thừa lâu như vậy, sớm đã trở thành trụ cột Y Đạo.

Đồ đệ của Tôn thần y trải rộng thiên hạ, trong đó có vô số danh y, đảm nhiệm chức vụ ở Thái Y viện cũng có mấy người, Đường Ninh lập tức trở thành sư thúc của những người này, sau lưng đột nhiên có một lực lượng vô cùng to lớn làm chỗ dựa, nhưng vấn đề là tuổi của hắn còn trẻ như vậy. . .

Ánh mắt mọi người trong bữa tiệc nhìn hắn đều rất kỳ quái, Đường Ninh cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy đồ ăn ăn vào trong miệng đều không có mùi vị gì, đành tìm một lý do để rời bàn tiệc, trở lại vị trí của mình.

Phương tiểu bàn thương tâm tuyệt vọng ngồi tại chỗ, lúc này nàng đã không nuốt nổi một ngụm nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác ăn.

Đường Ninh không đành lòng nhìn nàng như vậy, vỗ vai của nàng, nói: "hay là ngươi nhắm mắt lại đi?"

Phương tiểu bàn nghe lời nhắm mắt lại.

Từ Thanh Dương cầm lấy đũa lại buông xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, cuối cùng thật sự không nhịn được đành quay sang hỏi Đường Ninh: "Đường huynh thật sự là sư thúc của Lăng đại nhân?"

Khi Từ Thanh Dương vừa mở miệng, tầm mắt mọi người đều đồng loạt nhìn sang.

Hai bàn vốn là rất gần nhau, vừa rồi Đường Ninh nói chuyện với những quan viên kia, bọn hắn đều nghe hết sức rõ ràng.

Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Việc này nói ra rất dài dòng, tóm lại, không phải như các ngươi tưởng tượng."

Mặc kệ chuyện này nói dài đến thế nào, chí ít hắn đã chứng minh được một chút, đó chính là chuyện này là thật.

Đường giải nguyên là sư thúc của Thái Y thừa Lăng Nhất Hồng, chính là một trong ba vị Linh Châu tuần khảo,.

Chuyện này còn rung động hơn so với việc Đường Ninh thi Châu đạt được giải nguyên.

Vì cam đoan khoa cử công bằng, thí sinh và giám khảo nên tránh qua lại, nếu như thí sinh cùng vị giám khảo nào có quan hệ thân thuộc như là thầy trò, thì phải tận lực tránh đi, có thể là đi mặt trường thi khác, để đảm bảo công chính.

Nếu như giám khảo là sư chất của thí sinh, có cần tránh đi hay không, không ai biết, bởi vì cho tới bây giờ chuyện như vậy đều chưa từng xảy ra.

Từ Thanh Dương cảm thấy đầu của hắn hơi loạn, vị Đường huynh mới quen không lâu này, luôn luôn có thể khiến bọn hắn không ngừng ngạc nhiên.

Trên Lộc Minh Yến không có bí mật, vô luận là vừa rồi tranh phong cùng sứ thần Sở quốc, hay là cuộc nói chuyện vừa rồi, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, chắc chắn đều sẽ truyền miệng, cho đến khi truyền đến trong lỗ tai mỗi một vị thí sinh.

Đường giải nguyên lấy sức một người đối đầu với sứ thần Sở quốc, lấy lại mặt mũi cho học sinh Linh Châu, lấy lại mặt mũi cho Trần quốc.

Mặc kệ trước đó bọn hắn chán ghét hắn thế nào, nhưng cũng không thể không thừa nhận hắn.

Không có người nào sẽ sinh ra lòng so sánh cùng hắn, hắn nhất định không giống bình thường, vô luận là học thức, hay cách xử sự, đều khiến người ta phải kính trọng, phải hận, còn phải sợ.

Còn có một chuyện khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, Thái Y thừa Lăng Nhất Hồng lại là sư chất của hắn, chuyện này thì bọn hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi, chuyện trái với bình thường như thế lại xảy ra như vậy.

Vị này bắt đầu dương danh từ trận thi châu đầu tiên, sau đó liền một đường không thể ngăn cản đạt được giải nguyên, một lần lại một lần sáng tạo ra kỳ tích, cũng một lần lại một lần thay đổi cách nhìn của bọn họ đối với hắn.

Lần này Lộc Minh Yến, cũng không giống như suy nghĩ trước đó của Đường Ninh.

Mặc dù cử tử Linh Châu đối với hắn không tính là nhiệt tình, nhưng thái độ cũng không quá kém, nói cách khác, đây cũng không phải Hồng Môn Yến.

Sau đó yến hội cũng không gặp phải khó khăn trắc trở gì nữa, Lộc Minh Yến dựa theo quá trình kết thúc, Phương Hồng mang theo Phương tiểu bàn trở về, Đường Ninh và đám người Từ Thanh Dương cáo biệt, cùng nhạc phụ đại nhân trở về.

Trên đường đi, tự nhiên không thể thiếu chuyện giải thích quan hệ với Lăng Nhất Hồng.

Vẫn dựa theo quy củ cũ, gặp được chuyện không thể giải thích, sẽ đổ tất cả trách nhiệm cho một mùa đông tuyết lớn đầy trời nào đó.

Đêm khuya.

Dịch quán Linh Châu, mấy vị sứ thần Sở quốc, mới vừa từ Lộc Minh Yến trở về.

Vị trung niên sứ thần kia bước vào sân nhỏ, khẽ thở dài, nói: "Đáng tiếc. . ."

Tiểu Lý đại nhân nhìn hắn, hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"

"Trong khi thẩm duyệt bài thi trận thi châu thứ ba, trong lúc vô tình Thủy bộ lang trung Trương Hạo đã lộ ra, kế sách trị thủy kia của Đường giải nguyên, có thể giúp Trần quốc tiết kiệm chí ít năm mươi vạn lượng bạc." Trung niên sứ thần kia lắc đầu, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc người của chúng ta không thể nhìn thấy bài thi kia, nếu không phải Sở quốc ta bị lũ lụt khốn nhiễu, hàng năm hao tổn của cải nghiêm trọng, thì quốc lực của Sở quốc sớm đã vượt qua Trần quốc, bài thi này, đối với chúng ta mà nói, giá trị hơn cả trăm vạn lượng bạc!"

Tiểu Lý đại nhân ngẫm nghĩ một lát, ngẩng đầu, trên mặt hiện ra nụ cười, nói: "Không sao, lần này chúng ta dừng lại ở Linh Châu thêm chút thời gian, còn nhiều thời gian. . ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play