"Chúng ta thật sự rất hâm mộ tài hoa của Thanh cô nương. . ."
" Cảnh tình không chỗ để tiêu trừ, vừa nhíu mày chau, lại quặn lòng đau. . . , bài này, ta cảm thấy có thể lưu truyền thiên cổ."
"Thanh cô nương, ngày mai có một buổi yến hội ở Phi Phượng lâu, Thanh cô nương cần phải nể mặt. . ."
"Nhất định phải tới đấy. . ."
. . .
Đường Yêu Yêu không biết bài thơ kia như thế nào, nhưng nàng biết các nàng đã thắng, vẻ mặt Tiết Vân xám xịt đứng một bên còn Ngô Văn Đình giống như mất hồn vậy, các nàng thắng không chút áp lực nào.
Lo lắng ở lâu sẽ để lộ, nàng đỡ Đường Ninh dậy, cười nói với đám người: "Thật xin lỗi, Thanh tỷ tỷ đi đường xa đến đây, còn chưa kịp nghỉ ngơi, chúng ta cáo từ trước. . ."
Nàng đỡ Đường Ninh đi tới, vừa cười vừa nói với Ngô Văn Đình: "Hai ngàn lượng, đừng quên nhé. . ."
Ngô Văn Đình vốn muốn để Đường Yêu Yêu phải xấu mặt trước mặt mọi người, nhưng nang ta không ngờ được người cuối cùng mất hết mặt mũi lại là chính mình, nàng ta chỉ có thể gượng cười nói: "Nếu đã đánh cược, tự nhiên không thể quên. . ."
. . .
Rời khỏi Ngô gia, Đường Ninh thở phào một hơi.
Cảm giác quái dị trên tâm lý này, nếu không tự mình trải qua, căn bản là sẽ không biết được, hắn hơi hối hận vì chuyện hôm nay, chờ đến khi thi châu xong, hắn nhất định phải tìm một phương pháp kiếm tiền nghiêm chỉnh, bị Đường yêu tinh bóc lột như thế, dù sao cũng không phải kế lâu dài.
"Trời ạ, đã lâu lắm rồi không được thoải mái như vậy. . ." Đường Yêu Yêu cũng thở dài nhẹ nhõm, lúc này nàng chỉ cảm thấy đại thù đã được báo, mọi tâm nguyện đã được hoàn thành.
Đường Ninh nhìn nàng, nhắc nhở: "Bắt đâu từ lúc này, quên Lý Thanh, biểu tỷ phương xa của ngươi sáng sớm ngày mai sẽ hồi kinh."
"Biết rồi biết rồi. . ." Đường Yêu Yêu khoát tay áo nói: "Ta nhất định sẽ không để Tiểu Ý và Tiểu Như biết."
"Yêu Yêu, đã trễ thế này, ngươi ở trong này làm gì?"
Sau lưng truyền đến tiếng gọi, Đường Yêu Yêu giật mình, xoay người nhìn thấy Chung Ý và Tô Như từ đằng xa đi tới.
Chung Ý đi đến bên người Đường Yêu Yêu, nhìn nữ tử bên cạnh nàng, nghi ngờ nói: "Vị cô nương này là. . ."
"Nàng là biểu tỷ của ta từ kinh thành tới, hôm nay vừa tới Linh Châu." Đường Yêu Yêu liếc Đường Ninh một cái rồi lại quay sang nói với Chung Ý: "Nàng tên là Lý Thanh."
Chung Ý nghi ngờ nói: "Ngươi còn có thân thích ở kinh thành sao, tại sao chưa từng nghe ngươi đề cập tới?"
Đường Yêu Yêu nhìn nàng, bất mãn nói: "Hứ, ta rõ ràng đã đề cập qua a, là chính ngươi đã quên đi."
"Lý Thanh. . ." Chung Ý khẽ lẩm bẩm, nàng chỉ cũng cảm thấy cái tên này rất quen, hình như nàng đã từng nghe qua ở đâu rồi, áy náy nhìn Đường Yêu Yêu một chút, mới nhìn tới nữ tử bên cạnh nàng, cười nói: "Chào Thanh cô nương. . ."
Đường Ninh tự nhiên không thể mở miệng, Đường Yêu Yêu lập tức giải thích nói: "Từ nhỏ biểu tỷ đã mắc bệnh tắc tiếng nên không thể nói chuyện. . ."
Nàng giải thích thật nhanh rồi lập tức nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, đã trễ thế này rồi mà sao các ngươi vẫn chưa quay về?"
Chung Ý dùng ánh mắt thương tiếc nhìn Đường Ninh, rồi quay đầu nói: "Vốn là đã sớm trở về, sau đó lại nói chuyện một lát với đám người Hồ tỷ tỷ, hiện tại chuẩn bị đưa Tiểu Như trở về."
Nàng vừa dứt lời, có một bóng người từ phía Ngô gia đi tới.
"A, tại sao Chung cô nương lại ở chỗ này?"
"Hẹn gặp lại Thanh cô nương, yến hội, ngày mai ngươi nhất định phải nể mặt tới đó!"
"Đêm mai nếu Chung cô nương không có chuyện gì, mời ngươi cùng tới Phi Phượng lâu. . ."
"Một câu : ‘Vừa nhíu mày chau, lại quặn lòng đau’ của Thanh cô nương viết thật sự quá hay. . ."
. . .
Chung Ý ngạc nhiên nhìn Đường Ninh, lẩm bẩm đọc: " Cảnh tình không chỗ để tiêu trừ, vừa nhíu mày chau, lại quặn lòng đau. . ."
Chỉ một câu này thôi, ánh mắt nàng nhìn về phía Đường Ninh, đã xảy ra biến hóa từ trước tới nay chưa từng có.
Đường Yêu Yêu lo cứ mãi dây dưa sẽ sinh biến, vội vàng nói: "Rất muộn rồi, chúng ta nhanh đưa Tiểu Như về nhà, sau đó ai về nhà nấy thôi. . ."
Ánh mắt Tô Như dừng lại trên thân Đường Ninh một chốc lát, cười nói: "Không cần, dù sao cũng không xa, tự ta trở về là được rồi."
Đường Yêu Yêu khoát tay áo nói: "Không được, hiện tại quá muộn rồi, cũng bởi vì không xa, chúng ta đưa ngươi về cũng không tốn bao nhiêu thời gian, đi nhanh đi. . ."
Mấy người đi trên đường, Chung Ý suy nghĩ rồi lại nhìn sang Đường Yêu Yêu, hỏi: "Vừa rồi các nàng đàm luận bài thơ kia. . ."
"Ngươi nói bài Tiễn Mai Hoa kia à. . ." Đường Yêu Yêu lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo tay, nói: "Đây là biểu tỷ ta viết, ngươi muốn xem thì lấy đi xem đi. . ."
Chung Ý nhìn Đường Ninh một chút, đưa tay nhận lấy tờ giấy kia.
Chỗ Tô Như ở xa hơn Chung phủ và Đường phủ một đoạn, bọn họ cần đưa nàng trở về trước, sau đó lại vòng trở lại.
Phía trước đột nhiên có mấy người ung dung lắc lư đi tới.
Mấy tên nam nhân trẻ tuổi kề vai sát cánh, giống như đã uống say, vừa đi vừa lớn tiếng cười nói.
"Lần này, ta nhất định phải lấy được giải nguyên trở về, cho ta cha nhìn xem. . ."
"A, tài văn chương của Minh Tuấn huynh nổi bật, ngươi không lấy được giải nguyên thì ai lấy được chứ?"
"Năm nay, ba người chúng ta, nhất định phải độc chiếm ba vị trí đầu. . ."
. . .
Những người kia đi tới, Đường Ninh chú ý tới bước chân của Chung Ý đã tăng nhanh một chút, Đường Yêu Yêu liếc qua ba người kia, nhẹ nhàng "Phi" một tiếng.
Khi Đường Ninh đang kinh ngạc đứng đó, ba người kia đã chạy tới gần chỗ bọn họ.
Một tên đứng giữa ngẩng đầu nhìn một chút, sau khi giật mình lại cười to nói: "Ôi, đây không phải là Chung đại tài nữ Chung Ý sao, đã trễ thế này mà nàng vẫn còn ở bên ngoài, tên cô gia đần kia của nàng đâu?"
Đường Yêu Yêu bước lên trước một bước, lạnh lùng nói: "Đổng Minh Tuấn, ngươi nói thêm câu nữa thử xem?"
Tên kia cũng không sợ Đường Yêu Yêu, cười to nói: "Họ Đường kia, đừng tưởng rằng nhà ngươi có tiền thì ngon, chẳng qua chỉ là một tên thương nhân mà thôi, cha ta là Thứ Sử, bản công tử có 100 loại phương pháp để cho Đường gia các ngươi không lăn lộn được ở Linh Châu thành. . ."
Oan gia ngõ hẹp, nhìn nhau đỏ mắt.
Chung gia không thể trêu vào Đổng Thứ Sử, Đường gia cũng không thể trêu vào, răng Đường Yêu Yêu đã sắp cắn nát rồi, nhưng cũng không thật sự động thủ với hắn.
Trong lòng Đổng Minh Tuấn càng thêm đắc ý, ánh mắt đảo qua Chung Ý cùng Đường Yêu Yêu, đến khi nhìn về phía Tô Như, hai mắlập tức tỏa sáng, cười nói: "Dáng dấp nha hoàn này không tệ, đừng đi theo các nàng, ngươi đi theo bản công tử, về sau sẽ cho ngươi hưởng phúc. . ."
Hắn vừa cười, vưa đưa tay muốn sờ mặt Tô Như.
Hai tên tùy tùng bên cạnh hắn cũng mỉm cười đứng nhìn.
Tay của hắn còn chưa chạm tới đã bị một người bắt lấy cổ tay.
Hắn hơi kinh ngạc nhìn nữ tử cao gầy đối diện, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó lại kinh hỉ nói: "Vị cô nương này, hẳn là. . ."
Hắn còn chưa nói xong, khuôn mặt bỗng nhiên biến thành vặn vẹo, lập tức khom người xuống, hai tay ôm lấy bộ vị nào đó, trên trán bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, hai mắt trừng to nhìn Đường Ninh, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được thành lời.
Oan gia ngõ hẹp, người mạnh thắng.
Đường Ninh, không, Lý Thanh chính là người mạnh kia.
Chung gia không chọc nổi, Đường gia không chọc nổi, Lý Thanh lại chọc nổi.
Mặc dù hắn và vị công tử Thứ Sử này chưa từng gặp mặt, nhưng ân oán lại kết từ xưa đến nay.
Một chiêu Liêu Âm Thối này quà ra mắt cho hắn.
Hắn nắm tay Tiểu Như, quay đầu ra hiệu với Chung Ý và Đường Yêu Yêu, nhanh chóng đi lên phía trước.
Đường Yêu Yêu và Chung Ý giật mình, vội vàng đuổi theo.
Hai tên trẻ tuổi kia lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đi đỡ Đổng Minh Tuấn đang nằm dưới đất, nhìn khuôn mặt hắn vặn vẹo, mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ cảm thấy dưới đũng quần phát lạnh, không khỏi kẹp chặt hai chân.
Hai tên tùy tùng kia quay người muốn đuổi theo, Đường Yêu Yêu chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, bọn họ đã lập tức ngừng bước.
Bọn họ kẹp chặt hai chân, vội vàng đi lên trước: "Thiếu gia, ngài không sao chứ. . ."
Tô Như đứng ở cửa, nghĩ đến một cước dứt khoát vừa rồi, trên mặt Chung Ý vẫn còn ngạc nhiên và chấn kinh, sau đó lại biến thành lo lắng.
Đường Yêu Yêu nhìn ra nàng đang lo lắng, khoát tay áo, nói ra: "Yên tâm đi, biểu tỷ ta chỉ tá túc một đêm hôm nay ở nhà ta, sáng sớm ngày mai sẽ lập tức lên đường hồi kinh, không sợ họ Đổng kia. . . , Hơn nữa là do hắn muốn đùa giỡn Tiểu Như, nhất định hắn cũng không dám làm lớn chuyện."
Nàng quay đầu nhìn về phía Tô Như, nói: "Rất muộn rồi, Tiểu Như mau trở về đi thôi."
Tô Như nhẹ gật đầu, đi vào trong cửa, quay người phất phất tay với các nàng rồi nói: "Hẹn gặp lại Chung tỷ tỷ, Đường tỷ tỷ. . ."
Ánh mắt của nàng cuối cùng nhìn về phía Đường Ninh, mỉm cười nói: "Gặp lại, Tiểu Thanh tỷ. . ."