Đường Yêu Yêu quay về dẫn vị biểu tỷ kia của nàng tới, những người còn lại ở trong phòng chờ đợi.
Trong góc, một nữ tử quay đầu nhìn đồng bạn bên cạnh, hỏi: "Yêu Yêu có một vị biểu tỷ, sao trước kia chưa từng nghe nàng nói?"
Nữ tử kia cũng mờ mịt không rõ, lắc đầu nói: "Không biết, có thể là bà con xa, chúng ta chưa từng nghe nói cũng rất bình thường."
Một bên khác, nữ tử tên là Trương Tư Mẫn tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn Ngô Văn Đình, hỏi: "Các ngươi nói, nàng có thể sẽ không tới hay không?"
Ngô Văn Đình lắc đầu, nói ra: "Sẽ không."
Nàng hiểu Đường Yêu Yêu, lâm trận bỏ chạy mà không dám ứng chiến không phải tính cách của nàng.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ rằng, nàng ta cũng không có bản sự làm thơ điền từ, chơi chữ.
Buổi tối hôm nay, trừ phi nàng có thể mời đệ nhất tài nữ Chung Ý tới, nếu không căn bản sẽ không thay đổi được kết cục thảm bại.
Mà dù Chung Ý có tự mình tới, kết cục cũng chưa hẳn đã thay đổi.
Bài thơ kia của Tiết Vân vừa rồi nàng đã xem qua, tiêu chuẩn còn cao hơn tác phẩm bình thường của nàng, hiện tại không còn nhiều thời gian, cho dù là Linh Châu đệ nhất tài nữ, trong thời gian ngắn như vậy, làm ra một bài thơ vượt qua Tiết Vân, cũng không phải chuyện dễ.
Nàng thật sự không nghĩ ra, buổi tối hôm nay Đường Yêu Yêu có thể dựa vào cái gì để lật lại thế cục, dựa vào vị biểu tỷ phương xa vừa mới đến Linh Châu kia của nàng sao?
Nàng ta vừa nghĩ đến đây, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.
Đường Yêu Yêu cùng một nữ tử thanh lệ từ bên ngoài bước vào phòng.
Trên cổ nữ tử kia có buộc một dải khăn lụa, dung mạo đoan chính thanh nhã, dáng người cao gầy, dáng người của Đường Yêu Yêu đã để nàng hâm mộ rất lâu, thế mà nữ tử đi tới kia, so với Đường Yêu Yêu còn cao hơn một chút.
Đương nhiên làm nữ tử, Ngô Văn Đình cảm thấy quá cao gầy cũng không hoàn toàn là chuyện tốt, mặc dù nàng không nguyện ý thừa nhận, nhưng đối với nữ tử mà nói dáng người của Đường Yêu Yêu là vừa đúng, tăng một trong phân thì cao, giảm một phân lại thấp. . .
"Yêu Yêu, đây chính là biểu tỷ của ngươi sao. . ."
"Trước kia chưa từng gặp qua nàng đâu. . ."
"Nhanh đến cho chúng ta làm quen nào. . ."
Thấy có người đi tới, Đường Yêu Yêu cười cười giới thiệu: "Vị này là biểu tỷ của ta, Lý Thanh, mới vừa từ kinh thành tới. . ."
Trên mặt Đường Ninh lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu chào đám người.
Đường Ninh mặc chính là quần áo của Đường Yêu Yêu, kỳ thật hơi chật nhưng cũng may là váy đủ dài, chỉ cần đi đường chậm một chút cũng không đến mức lộ giày, hắn chỉ mỉm cười, trên mặt không có quá nhiều biểu lộ, như vậy mới không dễ dàng bại lộ.
"Chào Lý cô nương. . ."
"Lý cô nương thật xinh đẹp. . ."
"Sao Lý cô nương không nói chuyện, tất cả mọi người đều là tỷ muội, không cần thẹn thùng. . ."
. . .
Đường Yêu Yêu vội vàng giải thích nói: "Nàng không phải không nói lời nào, biểu tỷ vừa sinh ra đã không thể nói chuyện. . ."
"A, làm sao lại như vậy. . ." Đám nữ tử nghe thế thì vô cùng kinh ngạc, sau đó vẻ mặt lại biến thành tiếc hận, ánh mắt nhìn về phía Đường Ninh, cũng đặc biệt đồng tình.
Dáng vẻ xinh đẹp như thế, lại không thể nói, lão thiên gia sao có thể đố kị hồng nhan như vậy. . .
Đường Yêu Yêu nhìn Ngô Văn Đình, nói ra: "Tối nay bên phía chúng ta thiếu một người,bây giờ tăng thêm biểu tỷ, vừa vặn năm người, như thế cũng được chứ?"
Quy tắc thi hội tối nay không phải là mỗi người đều phải làm ra một bài thơ, mà là mấy người tạo thành một tổ, Tiết Vân cùng tổ với Ngô Văn Đình, có một bài thơ của Tiết Vân là được.
Ngô Văn Đình do dự một chút, sau đó rất nhanh đã cười cười gật đầu đồng ý: "Đương nhiên có thể."
"Biểu tỷ, chúng ta đi qua đó ngồi đi." Đường Yêu Yêu kéo cổ tay Đường Ninh, đi đến một cái bàn trong góc.
Đám người Ngô Văn Đình quay trở lại vị trí của mình, liếc qua vị trí trong góc kia một chút, sau đó lại thu tầm mắt lại.
Thời gian theo như ước định chỉ có không đến một khắc đồng hồ, nàng không tin đám người Đường Yêu Yêu các nàng có thể làm ra một bài thơ tuyệt đỉnh trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Đường Yêu Yêu không được, vị biểu tỷ gọi là Lý Thanh kia của nàng ta cũng không được, dù có là Chung Ý cũng không được!
Trong góc, Đường Yêu Yêu để Đường Ninh ngồi xuống ghế trong góc, sau đó nhỏ giọng thì thầm: "Thời gian sắp hết rồi, ngươi đã nghĩ xong chưa?"
Đường Ninh lập tức trải rộng một giấy lên trên bàn, nhấc bút lên, suy nghĩ một chút rồi múa bút.
Một chỗ khác, Tiết Vân và Ngô Văn Đình tự nhiên cũng chú ý tới một màn này.
Tiết Vân nhíu mày, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ trong thời gian ngắn như vậy, nàng đã nghĩ ra được một bài?"
Ngô Văn Đình cười cười, không chút phiền lòng nói: "Coi như nghĩ ra được một bài thì thế nào, kiểu gì cũng không sánh bằng Tiết tỷ tỷ. . ."
Tiết Vân cũng nghĩ tới đó rồi bật cười, nhưng nụ cười trên mặt nàng lại lập tức cứng đờ.
Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng luôn có một cảm giác không ổn, loại cảm giác này dường như đã từng trải qua ở đâu rồi vậy. . .
Trong góc, Đường Ninh đã buông bút xuống.
Hắn dùng kiểu chữ nhỏ trâm hoa, đây là một loại kiểu chữ được rất nhiều nữ tử hoan nghênh, trong đầu hắn còn giữ lại một bộ phận thói quen của thân thể này, thay đổi kiểu chữ viết như thế này đối với hắn mà nói cũng không tính là chuyện khó khăn.
Đường Yêu Yêu còn chưa kịp hỏi thăm, Ngô Văn Đình đã đứng dậy đi tới, cười nói ra: "Thời gian đã sắp hết, các nàng cũng đều đã làm xong thơ từ, Yêu Yêu tỷ, chỉ thiếu các ngươi. . ."
Đường Yêu Yêu gấp tờ giấy kia lại, ngẩng đầu nói: "Chúng ta cũng xong rồi."
Ngô Văn Đình nhìn Đường Ninh một chút, trên mặt lại lộ ra một nụ cười, "Nếu như các tỷ đã viết xong, vậy cầm tới để mọi người đánh giá đi. . ."
"Như vậy cũng không có ý nghĩa. . ." Đường Yêu Yêu lắc đầu nói: "Nếu không, chúng ta lại đánh cược một lần thì thế nào?"
Ngô Văn Đình giật mình, hỏi: "Đánh cược như thế nào?"
"Cược xem mọi người cảm thấy bài thơ nào viết tốt hơn." Đường Yêu Yêu nhìn nàng, nói ra: "Nếu như các ngươi thắng, ta sẽ trả ngươi hai ngàn lượng bạc, nếu như chúng ta thắng, ngươi cũng trả cho ta hai ngàn lượng."
Đường Ninh nhẹ kéo tay Đường Yêu Yêu, đây rốt cuộc là tiền trảm hậu tấu hay là tay không bắt sói?
Ngô Văn Đình có chút do dự, hai ngàn lượng vô luận là đối với Đường gia hay là Ngô gia, đều không phải là số lượng lớn, nhưng loại đánh cược này. . .
Đường Yêu Yêu nhìn nàng, hỏi: "Thế nào, ngươi sợ thua sao?"
Trước mặt mọi người, nàng đã nói đến mức này, Ngô Văn Đình không nghênh chiến cũng không được, cười cười gật đầu nói: "Cược thì cược, người thua thì không được quỵt nợ."
Đường Yêu Yêu đi qua, đặt tờ giấy kia đặt lên trên bàn, lập tức có người đi lên lấy để mở ra đọc rồi truyền nhau.
Đường Yêu Yêu trở về chỗ ngồi, nhỏ giọng hỏi Đường Ninh: "Có thể được không?"
Nếu ngay cả Lý Thanh Chiếu còn không được, thì sẽ không có người nào được đâu. Đường Ninh nhìn về phía nàng, khẽ nhíu mày, hắn biết Đường Yêu Yêu hiểu ý hắn.
Đường Yêu Yêu khoát tay áo nói: "Ai nha, lúc trước vốn là có cược mà, dù sao bạc đã đáp ứng ngươi sẽ không thiếu được. . ."
Đường Ninh đã hiểu được, không thể xem thường con gái của thương nhân.
Đừng nhìn ngày bình thường Đường Yêu Yêu luôn ngốc bạch ngọt, là người không có tâm cơ, không làm hại ai bao giờ, nhưng kỳ thật trong lòng nàng cũng rất tinh quái, buổi tối hôm nay, nàng không chỉ lừa mình mặc nữ trang, còn chớp mắt kiếm lời được một ngàn lượng. . .
Đường Ninh thu hồi lại đánh giá trước kia nói nàng chỉ biết bại gia, có một người vợ như vậy, nắm rõ được thuật tay không bắt sói, cuộc sống trong nhà khẳng định sẽ rất đặc sắc. . .
Đường Yêu Yêu vẫn luôn chú ý động tĩnh bên kia.
Vừa rồi khi đám người kia đánh giá thi từ, không ngừng thảo luận, vừa nói vừa cười, hoàn toàn khác nét mặt bây giờ.
Nàng dùng bả vai đụng đụng Đường Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao các nàng đều không nói?"
. . .
« Nhất Tiễn Mai » là một trong những tác phẩm nổi danh nhất của Lý Thanh Chiếu.
Khi bà viết bài thơ này, bà vừa mới tân hôn không lâu, nhưng lại phải chia xa trượng phu.
Phương pháp biểu đạt tương tư của thiên cổ đệ nhất tài nữ, đương nhiên không giống nữ tử bình thường, tình cảm chân thành mà không khuôn sáo, cách thức mới mẻ, ý cảnh ưu mỹ đến cực điểm. . .
" Cảnh tình không chỗ để tiêu trừ, vừa nhíu mày chau, lại quặn lòng đau " chính là thiên cổ danh ngôn mà mọi người quen thuộc.
Bài này tác phẩm đỉnh cao của Lý Thanh Chiếu, có thành tựu cực cao về mặt văn học, tất cả mọi người ở hậu thế đều đánh giá rất cao về bài thơ này. . .
Ngay cả Đường Ninh cũng cảm thấy, trên một buổi thi hội nho nhỏ như vậy, lại lấy ra bài thơ này, là có chút quá khi dễ người. . .
" Cảnh tình không chỗ để tiêu trừ, vừa nhíu mày chau, lại quặn lòng đau. . ." Trong miệng Tiết Vân không ngừng đọc lại mấy câu này, ánh mắt nhìn về phía vị trí hẻo lánh kia, ánh mắt dừng lại trên người Đường Ninh mọt lát, sau đó quay người rời đi.
Sắc mặt Ngô Văn Đình trắng bệch, nàng cũng có chút hiểu biết về văn học, cho nên cũng hiểu rõ được lần này nàng không thể tranh giành gì, Đường Yêu Yêu mời một tòa núi lớn, đặt trước mặt các nàng, cả đời này các nàng cũng không lật đổ được.
Ánh mắt của nàng cũng nhìn về vị trí kia.
Từ lúc nào Đường Yêu Yêu lại có một biểu tỷ tài hoa như vậy, chuyện này cũng không quan trọng, mặc kệ nàng ta có phải biểu tỷ của Đường Yêu Yêu hay không, chỉ cần nàng ta đứng về phía Đường Yêu Yêu, các nàng đều sẽ thua.
Huống chi, các nàng xem đứng bên nhau như là tỷ muội, không giống biểu tỷ muội, mà giống thân tỷ muội hơn.
Bởi vì các nàng đều cao gầy như nhau, đều ------ phẳng.
Bên cạnh Ngô Văn Đình, ánh mắt những người còn lại không giống nhau.
Có sợ hãi thán phục, có ghen ghét, có đồng tình mang theo cảm thán, có hâm mộ lại không thiếu sùng kính, vị trí vắng vẻ kia rất nhanh đã biến thành nơi thu hút ánh mắt của mọi người.