Bây giờ nghe Lục Phát nói muốn mua sườn Vô Tích, Thời Nhiễm liền nói:
"Để ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ làm riêng một phần cho hai người. Đúng rồi, đến lúc đó nhớ mang theo hộp đựng."
Tiền Phương có chút hoang mang nhưng Lục Phát đã hiểu ra vấn đề, đây là ưu đãi đặc biệt của Thời Nhiễm, vội vàng nói lời cảm ơn với cô rồi kéo vợ rời đi.
"Anh bị ngốc à, nếu bị người khác nhìn thấy, sau này khách quen đến cũng đòi mua phần đó, vậy cô ấy biết phải làm sao?"
Lục Phát tỏ vẻ dương dương tự đắc, bản thân là một người sành ăn còn nhận được ưu đãi của đầu bếp, làm gì có chuyện tốt hơn thế nữa?
Lục Phát nói với vợ: "Em ấy còn trẻ, sau này em hãy qua lại với em ấy nhiều hơn." Còn về phần anh thì quên đi, bà chủ nhỏ có dung mạo xinh đẹp, nếu anh cứ bám theo, sẽ khiến người khác nghĩ xấu về mình mất.
Tiền Phương cũng là một người sành ăn giống như chồng, hơn nữa ấn tượng của cô đối với Thời Nhiễm cũng khá tốt, dĩ nhiên sẽ đồng ý về việc này.
Hậu quả của việc có quan hệ tốt với đầu bếp, không cần phải nói ở đâu xa, chỉ cần nhìn cậu nhóc mũm mĩm ở cạnh Thời Nhiễm là biết.
Tiền Phương đã gặp cậu nhóc được vài lần, lần nào cũng thấy tay cậu cầm đồ ăn, miệng nhai không ngừng, Thời Nhiễm thỉnh thoảng còn cho cậu ưu đãi đặc biệt.
Nghĩ đến đứa trẻ đáng yêu càng ngày càng giống quả bóng kia, trong lòng Tiền Phương có chút chua xót, âm thầm sờ lên bụng mình.
Lục Phát ở bên cạnh không ngừng lải nhải: "Vợ ơi, em đem một ít nước xốt về đi, anh cũng muốn được ăn cơm trộn..."
Tiền Phương: Được rồi, ăn hết đi, cho anh ăn no đến bể bụng luôn.
Bữa tiệc lớn mà Thời Nhiễm hứa hẹn quả nhiên là rất hoành tráng, đồ ăn vừa được đặt lên bàn trong nháy mắt liền biến mất, khi nhìn lại chỉ còn vài miếng sườn được gặm sạch sẽ, đến cả một ít nước xốt trên dĩa cũng không còn.
Thời Nhiễm cười tủm tỉm dọn bàn ăn, cảm thấy nuôi một con mèo trong nhà cũng rất tốt.
Không rụng lông, không quậy phá, mỗi ngày cho ăn một chút liền thỏa mãn.
Tiếc nuối duy nhất là không được vuốt ve, haiz, tiếc thật.
Thời Nhiễm ôm sự nuối tiếc này đi ngủ.
Trước khi ngủ, cô đã ngâm tất cả bát dĩa vào trong nước để sáng mai rửa.
Dạo gần đây cô đang cân nhắc mình có nên thuê một người giúp việc hay không, không cần làm gì cả, chỉ cần đến rửa chén phụ cô là đã tốt lắm rồi!
Chính Thời Nhiễm cũng không biết là do bản tính đầu bếp trong người mình hay do mình quá lười, nhưng cô thật sự không thích việc tiếp xúc với chất tẩy rửa.
Cô thà nấu ăn cả ngày còn hơn là phải rửa chén. Việc đó quá khó đối với cô.
Đáng tiếc dạo gần đây, cô dùng rất nhiều bát, đặc biệt là bát nhỏ đựng thức ăn, vì vậy số bát cần phải rửa lúc này đã lên đến một trăm cái. Thời Nhiễm vừa nhìn đã thấy nhức đầu.
Giờ đây, cô ước gì có "Ốc đồng cô nương" ở đây, cô cam tâm tình nguyện cùng người ấy kết nghĩa anh em, chỉ cần đối phương giúp cô rửa một cái bát...
Trước khi Thời Nhiễm mơ màng chìm vào giấc ngủ, cô còn lẩm bẩm có nên mua một cái máy rửa bát hay không, bỗng nhiên dưới ánh trăng dịu êm có một bóng đen nhỏ đang liếm ngón tay bước ra.
Chà, ngon thật, ăn thịt còn sướng hơn so với việc phải ăn măng xuân và quả du.
Trại Linh cảm thấy việc mình hy sinh một nửa linh lực để bám theo, quả thật là biết nhìn xa trông rộng!
Nếu ở thế giới khác, liệu mình có ăn được nhiều món ngon như vậy không?
Mặc dù khi đến được đây, chỗ ở của anh vốn đã hư hại này lại càng tệ hơn... Hơn nữa hiện tại anh còn không thể trở thành thực thể...
Nhưng không ngờ thịt lại ăn ngon như vậy! Trại Linh cảm thấy dù có đại ca ở đây cũng sẽ công nhận quyết định của anh hoàn toàn đúng đắn!
Trại Linh ăn hơi nhiều nên quyết định đi dạo trong sân. Bỗng dưng phát hiện một cái bát dơ nằm ở góc sân.
Trại Linh cau mày thật chặt, giữa trạch linh với chủ nhà không phải là kiểu người này có thể quản lý người kia, mà chủ yếu là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Chủ nhà nhân hậu, có đức, nhà cửa sạch sẽ, thì trạch linh sẽ có linh lực phong phú có thể đền đáp lại chủ nhà.
Nhưng nếu chủ nhà âm hiểm xảo trá, nhà cửa bề bộn, trạch linh cũng sẽ chịu khổ theo.
Nếu chủ nhà làm điều phi pháp, khả năng trạch linh biến mất ngay lập tức là rất cao.
Cho nên khi làm trạch linh, điều cần phải chú ý nhiều nhất chính là nhà cửa.
Trại Linh bĩu môi, lặng lẽ nằm trên cửa sổ nhìn Thời Nhiễm.
Ánh trăng tối nay dịu dàng, ánh đèn đường bên ngoài ấm áp.
Chàng trai dưới ánh trăng đang ngắm nhìn thiếu nữ xinh đẹp.
Trại Linh băn khoăn không biết có nên nhắc nhở Thời Nhiễm phải đi rửa bát hay không.
Nhưng khi nhìn cô mệt mỏi ngủ say sưa, hàng mi dài trên mắt anh rũ xuống, tóc xõa sang một bên.
Trại Linh quay đầu rời đi, không lâu sau, trong sân phát ra tiếng nước chảy róc rách.
…
Sáng hôm sau, Thời Nhiễm vẫn còn đang mơ màng liền nhìn thấy đống chén dĩa ở góc sân hôm qua toàn bộ đã được rửa sạch sẽ nằm ngay ngắn, sân cũng đã được quét sạch, nồi hấp sáng bóng nằm trong phòng bếp.
"Ốc đồng cô nương" tối qua đã tới đây sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT