Tiền Phương chỉ cảm thấy sườn Vô Tích ngọt ngọt mặn mặn, ăn rất bắt miệng, dù ngọt nhưng không ngấy, cô ấy vốn hảo ngọt, lúc này muốn giữ lại nước xốt của sườn Vô Tích, kiên quyết muốn đem về nhà trộn với cơm.

Lục Phát thấy vậy liền kinh ngạc, bản thân kiếm nhiều tiền lại để cho cô ấy xin đồ ăn thừa về làm cơm trộn?

Lúc này liền hỏi Thời Nhiễm có thể làm thêm một phần sườn Vô Tích nữa hay không.

Ấn tượng của Thời Nhiễm đối với hai vợ chồng Lục Phát đều rất tốt, hai người này vừa nhìn đã biết là người có tiền, nhưng bất ngờ là cả hai người bọn họ không hề tự cao tự đại. Lục Phát mỗi ngày nằm ườn trên ghế ăn mì xào, còn Tiền Phương lúc nào cũng hào phóng vung tiền.

Kể từ lúc Thời Nhiễm bán hàng không phải chưa từng gặp những kẻ kiêu ngạo, trước đó có một lần, một người đàn ông nhân mô cẩu dạng (*) không biết từ đâu đến đã chê bai gian hàng của cô. Sau khi nếm thử mì xào liền cảm thấy mùi vị cũng không tệ, nhưng vẫn tiếp tục buông ra những lời gièm pha, nói cô không biết tiếp thị, không biết tạo ra thời thế.

(*) Nhân mô cẩu dạng

Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

Luyên thuyên một hồi chỉ toàn nói về mấy cái thuật ngữ gì đó, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bản thân ông ta làm trong cái nghề này.

Thời Nhiễm dĩ nhiên cũng không nể mặt ông ta, nói thẳng: "Đáng tiếc, ông lại không có tay nghề làm việc này nhỉ."

Mặt người đàn ông kia tối sầm lại: "Chỉ là bà chủ của một quầy hàng nhỏ bé thôi mà dám phách lối như vậy! Mới nấu được vài món liền thật sự nghĩ mình tài giỏi lắm sao? Như tôi đã nói, loại người không có bằng cấp lẫn EQ như cô, cầm trong tay một đống tiền rồi cũng có ngày phải chết đói thôi. Cô có biết thời đại thông tin là gì không? Có biết thế nào là tỷ lệ chuyển đổi và thị trường không?"

Thời Nhiễm không đáp lại, loại người đàn ông này cô đã từng gặp không ít, phần lớn đều đã ngoài ba mươi, thuộc tầng lớp trung lưu trong công ty. Tự cho là bản thân đã đủ tài giỏi rồi, nghĩ mình có địa vị cao trong xã hội, liền ảo tưởng cho rằng bản thân là nam chính trong tiểu thuyết, mỗi một lời ông ta nói ra làm cho cô cảm thấy cực kỳ chói tai.

Thời Nhiễm bình thường rất thoải mái, chủ yếu là vì cô cảm thấy nơi đây mới thực sự là nơi cô thuộc về, nếu bản thân cô lòng dạ hẹp hòi, cả ngày đều sống trong quá khứ về gia đình lúc trước, cô sẽ không thể nào vượt qua nổi.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết tức giận, cô sẽ không do dự mà tặng cho loại người này một cái bạt tai.

Thời Nhiễm lúc này càng tỏ thái độ kiêu kỳ.

"Quý ông này, ông đang mang giày da lười đúng không?"

"Ở giữa bị rách rồi, bình thường chỉ dựa vào đôi giày này để giữ thể diện thôi sao?"

"Còn tỷ lệ chuyển hóa, thị trường gì đó, nếu ông đã hiểu rõ như vậy, sao không tự mình mua thêm vài đôi giày da để mang đi?"

"Tôi không hiểu đâu có nghĩa là tôi có nhu cầu nghe ông giải thích? Tôi bày sạp hàng trước cửa nhà tôi, tôi cảm thấy hài lòng với điều đó, ông cần gì quan tâm việc tôi có kiếm được tiền hay là không?"

"Tôi chính là muốn tự mình bán, không muốn mở chuỗi cửa hàng, chỉ cần bản thân vui vẻ là được. Tôi thích mất tiền đấy, trước sau gì nó cũng sẽ mất thôi."

Những lời cô vừa nói suýt nữa đã làm cho gã đàn ông kia tức chết.

Ông ta vốn định đáp trả, nhưng lại do dự khi nghe Thời Nhiễm nói đằng sau chính là nhà của mình.

Một tứ hợp viện cực kỳ lớn!

Ông ta nghiến răng nghiến lợi, nếu mình có một tứ hợp viện lớn như vậy, cuộc sống nhất định sẽ tốt hơn.

Thời Nhiễm chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi

Thực khách bên cạnh vốn muốn ra mặt giúp cô cũng phải trợn tròn mắt, Thời Nhiễm không hề nói cho bất kỳ ai biết đằng sau thuộc quyền sở hữu của cô. Nhiều người còn nghĩ rằng chỗ này được cô thuê lại.

Từ khi Thời Nhiễm tiết lộ chuyện này, những vị khách thường lui tới đây không ngừng truyền tai nhau.

Hức hức, đúng là thú vui của người có tiền, đã sống ở chỗ xa hoa như vậy, còn muốn kiếm thêm vài đồng lẻ phải từ một nhân viên làm công ăn lương như tôi!

Thời Nhiễm không biết chuyện này, tuy vậy lời đồn vô tình đã giúp cô giải quyết được rất nhiều phiền toái.

Dù sao cô thật sự vẫn còn quá nhỏ, một cô gái mười tám tuổi dung mạo xinh đẹp cộng thêm tay nghề điêu luyện, nếu không có người nhà chống lưng mà tự mình thuê phòng, nhìn thế nào cũng có chút dễ bị coi thường.

Nhưng người ta có sản nghiệp, bản chất của vấn đề liền thay đổi.

Không thể gọi đây là bán vì mưu sinh, mà phải gọi là bán vì đam mê!

Trong lòng khá nhiều người đặt ra nghi vấn liệu Thời Nhiễm có phải là đời sau của một đầu bếp nào đó hay không, Tứ Cửu Thành cũng có không ít người là truyền nhân của các đầu bếp hoàng cung.

Dù sao so với người đàn ông gây chuyện kia, Thời Nhiễm có ấn tượng về vợ chồng Lục Phát tốt hơn hẳn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play