“Không biết nói sao?” Giọng nói trong trẻo, mang theo sự thăm dò: ‘‘Câm rồi à?”
Nàng không phải là người câm... Quý Ương mím chặt môi, hơi thở của người phía sau vẫn như có như không, từng sợi từng sợi quấn quanh nàng.
Bùi Tri Diễn nhìn thấy đôi hàng mi của nàng run lên mạnh hơn, ngón tay hắn ngứa ngáy, muốn chạm vào một chút.
Chỉ là muốn vậy thôi, hắn không đến mức thật sự chạm vào.
Quý Ương thấy không thể tránh khỏi, trong lòng càng thêm hoảng loạn, nàng nhắm mắt lại, cắn môi hít một hơi sâu rồi quay người lại, dù Bùi Tri Diễn không chạm vào nàng, nhưng hắn đã vây lấy nàng giữa hắn và giá sách, không còn đường thoát.
Ý tứ chiếm hữu quá rõ ràng, nam nữ có sự khác biệt, người này sao có thể vô lễ như vậy, quả thật đúng như biểu ca nói, tự do phóng túng.
Quý Ương không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy tà áo màu đen của Bùi Tri Diễn, cổ áo thêu hoa văn tinh xảo, không giống như hôm trước khi hắn mặc áo giáp màu đen cưỡi chiến mã, nhưng cũng đủ khiến nàng muốn tránh xa.
Một tay Bùi Tri Diễn vẫn giơ lên chạm vào cuốn sách nàng muốn, chắn ngang lối ra bên này, Quý Ương đảo mắt nhìn sang trái, nếu nàng chen qua sẽ ra được, nhưng nàng không muốn chạm vào hắn.
Quý Ương sắp khóc, cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Làm phiền ngài tránh ra.”
Hai chữ cuối nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, như âm thanh mềm mại lăn tròn trên đầu lưỡi, mang theo chút khẩn cầu không rõ ràng và vẻ kiều mị mà nàng không tự biết.
Bùi Tri Diễn thật sự lùi một bước, để nàng đi qua.
Hắn nhìn thấy con thỏ nhỏ chạy thoăn thoắt ra xa.
Nhưng dù đã rời khỏi phạm vi hơi thở của hắn, lòng Quý Ương vẫn không thể yên.
Nàng không còn muốn cuốn sách nữa, định giả vờ không nhận ra Bùi Tri Diễn, nhưng người kia đã lên tiếng trước: ‘‘Ngươi…”
Quý Ương cảm thấy tim mình như nhảy lên tận cổ họng, nàng siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, hành lễ một cách đoan trang: ‘‘Tiểu nữ xin ra mắt Thế tử.”
Từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng lại nhận ra hắn là ai, điều này khiến Bùi Tri Diễn cảm thấy thú vị.
Hắn chậm rãi gật đầu: ‘‘Ngươi nhận ra ta?”
Quý Ương tiếc nuối khép chặt mắt, thì ra hắn chưa nhận ra nàng.
Không nhận ra là tốt nhất, đừng nhận ra nàng, Quý Ương nhẹ giọng giải thích: ‘‘Thế tử của Định Bắc Hầu phủ, tiểu nữ dĩ nhiên biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-89.html.]
“Tiểu nữ không dám quấy rầy Thế tử, xin phép cáo từ.” Quý Ương cúi đầu nhẹ nhàng khẽ nhún mình về phía hắn, rồi quay lưng định rời đi.
“Chậm đã.” Bùi Tri Diễn nhìn thấy nàng đột ngột cứng đờ người lại, sợ hắn đến vậy sao? Hắn đáng sợ đến thế à?
Khi còn nhỏ nàng còn dám để hắn nắm tay, sao giờ càng lớn lại càng nhát gan.
Bùi Tri Diễn hạ giọng: ‘‘Chẳng phải ngươi muốn cuốn sách này sao?”
Quý Ương thật sự muốn, nàng đã tìm rất lâu… nàng do dự quay lại, Bùi Tri Diễn liền đưa cuốn sách trong tay ra.
Khoảng cách giữa hai người còn xa, hắn đợi nàng tự đến lấy.
Tiểu cô nương do dự không biết nên làm thế nào, muốn lấy mà không dám đến, điều này khiến hắn thấy thú vị vô cùng.
Muốn tiếp tục trêu đùa nàng, nhưng lại có chút không nỡ.
Bùi Tri Diễn đặt cuốn sách lên bàn bên cạnh, rồi tự mình lùi sang hai bước: ‘‘Thế này đã được chưa?”
Điều này làm cho nàng có vẻ quá nhỏ nhen.
Quý Ương nghĩ, có lẽ hắn vừa rồi thật sự chỉ muốn giúp mình lấy sách. Huống hồ hắn là Thế tử của Định Bắc Hầu, có thể làm gì nàng chứ. Vì là võ tướng, thường ra chiến trường, nên mới không quá câu nệ lễ tiết…
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương tự nhủ với lòng mình, rồi từ từ bước đến lấy sách.
Khi đi săn b.ắ.n trong rừng, người ta thường cố tình thả mồi, chờ đợi con mồi ra khỏi hang, Bùi Tri Diễn cảm thấy hành động của hắn cũng có phần giống như vậy.
“Là cuốn này sao?”
Bùi Tri Diễn lặp lại câu hỏi ban đầu.
Quý Ương lật xem một lúc, rồi thất vọng lắc đầu: ‘‘Không phải.”
Nàng định cáo từ, nhưng Bùi Tri Diễn lại hỏi: ‘‘Ngươi đang tìm cuốn gì?”
“…Tiểu Song Ức Du Tập Tự.”
Bùi Tri Diễn nhìn cuốn sách nàng để trên bàn, mỉm cười nói: “Vậy ngươi không tìm được đâu.”
Quý Ương cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn hắn, thật ra hắn rất đẹp, tuấn tú phi phàm như một tiên nhân thoát tục. Hoàn toàn khác với hình ảnh võ tướng mà nàng từng nghĩ.