Quý Ương định nói vậy nàng cũng không đi nữa, nhưng Diệp Thanh Huyền còn đang chờ, nàng kéo tay áo Quý Yến: ‘‘Ca ca lần trước còn hứa mua sách cho ta, Niệm Niệm nói đã thấy ở thư phòng phố Đông Trường.”

“Vậy đúng lúc, để biểu ca ngươi đưa ngươi đi mua.” Quý Yến cười cười vỗ đầu Quý Ương, hắn đã coi Diệp Thanh Huyền là em rể, huống chi hai người cũng coi như lớn lên cùng nhau, có gì mà phải tránh né.

Diệp Thanh Huyền mỉm cười cảm ơn, nói với Quý Ương: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Quý Ương chỉ còn cách đi theo.

Tại Diên Hạc Tửu Lâu, trong nhã phòng tầng hai, Thẩm Thanh Từ nhìn nam tử vừa đẩy cửa bước vào, cười mỉa không hài lòng: “Thế tử gia thật để ta chờ lâu.”

“Ngươi cứ chờ đi, gấp cái gì.”

Thái độ không chút để ý của người mới đến khiến Thẩm Thanh Từ nghẹn lời.

Bùi Tri Diễn ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ, khuỷu tay tùy tiện đặt trên tay vịn, ngước mắt nói: “Ngươi cũng đừng oán, ta vừa rảnh rỗi là tới ngay.”

Thẩm Thanh Từ thao thao bất tuyệt nói: “Ngươi không biết, mỗi năm ngươi chỉ về vài ngày, ta không tìm được ai để uống rượu thoải mái.”

Bùi Tri Diễn mà tin thì đúng là có quỷ, hắn cười nhạt: “Ngươi đã nói vậy, hôm nay nếu ta không bồi ngươi đến cùng thì không được rồi.” Hắn khép hờ hai ngón tay, đẩy bình rượu trước mặt tới, ý bảo Thẩm Thanh Từ rót trước.

Thẩm Thanh Từ làm như không thấy, chuyển sang hỏi: “Lần này ngươi định khi nào rời kinh?”

Bùi Tri Diễn vốn định nói không ở lại lâu, nhưng lời đến miệng lại đổi: ‘‘Chưa định.”

Hắn nhớ đến đôi mắt ngấn lệ ấy, vô thức cong ngón tay.

Thẩm Thanh Từ thấy hắn đột nhiên nở nụ cười, cảm thấy khó hiểu: ‘‘Nghĩ gì vậy, cười đến độ xuân ý đầy mặt.”

Bùi Tri Diễn không nói gì, nụ cười trên mặt cũng không giảm.

Thẩm Thanh Từ đặt tay lên bàn, người nghiêng về phía trước: ‘‘Này, hôm đó ta có nhìn thấy.”

Bùi Tri Diễn hỏi: “Nhìn thấy gì?”

Thẩm Thanh Từ cười đầy châm chọc: ‘‘Ngựa của ngươi làm sao vậy?”

Hôm đó hắn ngồi ở trà lâu đối diện, nhìn thấy rất rõ ràng.

Bùi Tri Diễn sắc mặt không đổi: ‘‘Bị hoảng sợ thôi.”

Thẩm Thanh Từ cười: ‘‘Ngựa của ngươi là chiến mã ra trận g.i.ế.c địch, ngươi bảo ta bị hoảng sợ? Nó sợ cái gì chứ?”

Bùi Tri Diễn không phản đối: ‘‘Ngươi về tự hỏi nó đi.”

Thấy hắn nói nhẹ như không, Thẩm Thanh Từ nhất thời không đoán được ý tứ của hắn, cũng không hỏi thêm nữa.

*

Quý Ương và Diệp Thanh Huyền ngồi xe ngựa đến đường Đông Trường.

Xuống xe ngựa, Diệp Thanh Huyền ân cần nói: “Chúng ta đi ăn trước, ăn no rồi ta sẽ đưa muội đi thư trai.”

Quý Ương khẽ mỉm cười, gật đầu theo gã vào Diên Hạc Lâu.

“Diệp đại nhân xin dừng bước.”

Hai người đồng loạt quay lại, một nữ tử mặc trang phục thị nữ tiến tới, ánh mắt dò xét lướt qua Quý Ương, rồi mới cúi đầu hành lễ với Diệp Thanh Huyền: ‘‘Quận chúa thấy đại nhân ở đây, nhớ ra có việc quan trọng muốn bàn, xin phiền đại nhân qua đó.”

Nàng chỉ tay về phía chiếc xe ngựa bên kia đường, được che phủ bởi tấm vải đen, trang trí chạm trổ tinh xảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-88-3.html.]

Sắc mặt Diệp Thanh Huyền hơi thay đổi, sau đó mỉm cười nói: “Hôm nay ta còn có việc, ngươi về nói với quận chúa, ngày khác ta nhất định sẽ tự mình đến.”

Quý Ương nhạy cảm nhận ra ánh mắt coi thường của thị nữ đó đối với nàng, hơn nữa, quận chúa tìm biểu ca là có chuyện gì?

Nghe hai người còn đang đối đáp, Quý Ương không nhịn được lên tiếng: “Việc chính quan trọng hơn, biểu ca đi đi, ta về phủ trước.”

“Không sao.” Diệp Thanh Huyền nắm lấy tay Quý Ương: ‘‘Chỉ mất chút thời gian, muội vào trước đợi ta.”

Quý Ương nhìn về phía thư trai Thanh Vân đối diện, rút tay ra nói: “Vậy ta đi mua sách trước, biểu ca xong việc đến tìm ta.”

Diệp Thanh Huyền gật đầu, để tùy tùng Lộ An đi cùng nàng.

Thẩm Thanh Từ thấy Bùi Tri Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, hắn quay lại nhìn, nhưng không thấy gì, cười hỏi: “Ngươi nhìn gì thế?”

Nụ cười trên môi Bùi Tri Diễn không biết vì sao lại nhạt đi, hắn thu hồi ánh mắt, rồi đứng dậy nói: “Ta đi trước.”

“Sao lại đi?” Thẩm Thanh Từ chẳng hiểu gì, Bùi Tri Diễn đã đẩy cửa bước ra ngoài.

Hắn lại nhìn xuống dưới lầu, miệng vẫn lẩm bẩm: ‘‘Nhìn thấy gì vậy nhỉ?”

Quý Ương hỏi thăm chưởng quầy về cuốn sách, còn mang theo tập trên đã có để chưởng quầy xem.

Chưởng quầy nhìn tên sách suy nghĩ một hồi, rồi cười xin lỗi nói: “Thật là không có ấn tượng.”

Quý Ương thất vọng cúi đầu.

Chưởng quầy lại nói: “Nhưng ở đây sách nhiều, tầng hai cũng có, có thể bị sót, cô nương có thể tự mình tìm xem.”

“Đa tạ chưởng quầy.” Quý Ương mỉm cười: ‘‘Vậy để ta tự tìm.”

Tầng một đa phần là những cuốn sách bán chạy, chắc chắn sẽ không có, Quý Ương đi thẳng lên lầu.

Tầng hai chỉ có một người phục vụ, Quý Ương cũng không vội, từ từ đi quanh các giá sách.

Quay lại một giá sách đầy ắp, Quý Ương dừng lại tìm kỹ.

Quý Ương dùng đầu ngón tay lướt qua từng cuốn sách, ánh mắt chăm chú, nên không nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ cầu thang vang lên.

Móng tay Quý Ương được cắt tròn, không như các nữ tử khác, sơn móng tay đậm nhạt, móng tay nàng sạch sẽ, hồng hào, tinh khiết như chính con người nàng, kiều diễm vô cùng.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Với những cuốn sách ở trên cao, Quý Ương chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn, chiếc cổ mảnh mai, trắng muốt của nàng tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

Quý Ương đang tìm cuốn sách tên là “Tiểu song ức du tập tự”, nàng nhìn thấy một cuốn phía trên có tiêu đề mờ mờ, lờ mờ hiện ra bốn chữ “Tiểu, du tập tự”, mắt nàng sáng lên, với tay lấy, nhưng lại thiếu một đoạn.

Quý Ương kiễng chân lên, ánh mắt dừng lại trên người nàng cũng theo đó mà hạ xuống.

Chiếc vòng ngọc đeo trên eo nàng khẽ đung đưa theo động tác.

Bàn chân nhỏ nhắn nhón lên dưới tà váy.

Quý Ương định quay lại nhờ Lộ An lấy giúp.

“Muốn lấy cuốn này sao?” Một bàn tay dài như ngọc, khớp xương rõ ràng từ sau nàng vươn tới, dễ dàng lấy cuốn sách đó xuống.

Quý Ương chỉ mới nghe giọng nói đó một lần, nhưng ngay lập tức nàng đã biết người đứng sau là ai.

Khoảng cách quá gần, hơi thở lạ lẫm, tất cả khiến Quý Ương cảm thấy bất an, phản ứng đầu tiên của nàng là kéo dài khoảng cách.

Nàng vội bước lên phía trước, nhưng trước mặt là giá sách, mũi chân đã chạm vào giá, không thể bước thêm nữa.

“Không phải cuốn này sao?” Bùi Tri Diễn lại hỏi một câu, tiểu cô nương nhắn, yêu kiều chỉ cao đến n.g.ự.c hắn, hắn cúi đầu xuống đã thấy đôi hàng mi run rẩy và chóp mũi trắng ngần của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play