Tới được cửa thôn thì chân Cố Kim phải mềm đi, từ từ bò xuống xe đạp, môi trắng bệch.
Tần Võ nhìn thấy bộ dạng của Cố đồ ngốc, nhất thời lửa giận trong lòng đều tan biến đi phân nữa, tay trái đỡ tay lái, chống nạnh nhìn hắn cười ha ha.
“Nhìn đức hạnh của cậu kia, trước kia chưa từng ngồi xe đạp sao?”
Tần Võ đắc ý: “Vẫn là Tần Hổ nhà tôi hiếu thuận, hắn ở xưởng sắt thép làm công một tháng tận 24 đồng, tích góp mấy tháng tiền lương mua được cho cha hắn xe đạp Phi Cáp này đây, thèm đúng không Cố đồ ngốc, hôm nào bảo Xán Dương cùng Thanh Liệt nhà các người mua cho cậu một chiếc.”
Cố Kim lắc đầu, cúi xuống chống đầu gối: “Không mua đâu, miễn cho ngày nào đó đụng cục đá đem bộ xương già này làm gãy mất.”
“…….” Tần Võ trừng mắt nhìn hắn: "Đem cậu trở về thật là uổng phí công sức của tôi. Con mẹ nó lần trước tôi ở ngoài ruộng trượt một phát chính là cậu ở sau lưng tôi thấy được đứng không?" Thấy xe bò đã ngừng lại, Tần Võ cảm thấy chính mình không thể để đám thanh niên trí thức này xem nhẹ được, đem lời muốn hỏi thăm 18 đời Cố gia nuốt trọng trở vào.
“Trước tiên an bài bọn họ đi, ở cuối thôn cái căn nhà thanh niên trí thức còn ở đó, khẩn trương mang người sang đi.”
Thay vì ở đây nói chuyện với Cố đồ ngốc cùng nhóm thanh niên trí thức này, hắn tình nguyện đi gánh phân còn hơn, thật sự không nói được.
“Đi thôi.” Nghe hắn nhắc đến nhóm thanh niên trí thức ở đằng sau. Cố Kim càng thêm héo hon.
Hôm nay vẫn là hơn tám giờ tan tầm, Cố Khanh Khanh nhớ hoàn toàn công điểm, nóng lòng hướng về nhà mà chạy.
Thời Như Sương mang ra một giỏ màn thầu cám mì mới hấp, vừa đặt lên bàn cơm thì bên cạnh gió thổi lướt qua, con gái của cô chạy lút rồi, lùi lại mấy bước.
“Mẹ ơi, cha con trở về chưa?”
“Không có.” Thời Như Sương cũng biết nam nhân đã bị gọi lên công xã, vậy việc này phân nửa đã thành được 8 phần rồi, bang một cái đánh tay con gái muốn cầm cái bánh màn thầu: “Nhìn xem này một thân mồ hôi, mau rửa tay đi ăn cơm.”
“Ồ.” Cố Khanh Khanh cúi đầu, đi tới giếng ấn nước, xách một cái thùng để ngay chỗ nước ra, hai tay nhấn nhấn, một dòng nước mát lạnh chảy ra.
Trương Thúy Phân bưng ra khoai lang đỏ và khoai sọ hấp, thấy cháu gái bảo bối đang vùi đầu rửa tay, hỏi con dâu cả: “Khanh Khanh sao có vẻ không vui? Ai chọc con bé?”
"Không có ai. Con bé là chờ ba nó đó." Thời Như Sương bất đắc dĩ lắc đầu.
“Này không phải đã trở về rồi sao?" Trương Thúy Phân liếc nhìn bóng người ở cổng sân, đứng đứng hét to: “Đã đến giờ ăn cơm rồi, cả một đám còn đợi tôi đi mời à?!”
Cố Thiết Trụ kéo đôi giày vải thủng một lỗ đi ở đằng trước, Trương Thúy Phân nương ánh trăng nhìn ngón chân của chồng lộ ra khỏi giày: “Không phải tôi làm cho ông đôi giày mới rồi sao? Sao lại mang đôi này.”
“Mát mẻ." Cố Thiết Trụ theo cái bàn đã ngồi xuống, trong tay cầm tẩu thuốc gõ gõ cái ghế bên cạnh.
“Hừ, vậy thì tôi mang mấy đôi giày kia cắt ra một lỗ như vậy cho ông mát mẻ.”
“Kia cũng được nha!" Cố Thiết Trụ nhàn nhã phun ra một vòng khói, thấy bà vợ già nửa ngày không nói chuyện, hắn chạy nhanh buông tẩu thuốc xuống: “Không phải đâu, tôi thấy hai đôi giày kia bà làm đẹp quá, vải cũng tốt, tôi luyến tiếc mang đi ra làm ruộng, bẩn.”
Trương Thúy Phân lúc này sắc mặt hòa hoãn hơn một chút, ngồi xuống bên cạnh ông chồng.
Cố Kim đặt mông ngồi xuống còn chưa nóng nữa, mười mấy đôi mắt trên bàn nhất trí nhìn chằm chằm hắn.
Thấy anh cả thần sắc uể oải, Cố Bảo thận trọng nói: “Anh hai, anh được chọn không a?”