Ra khỏi cổng bệnh viện quân y, Cố Khanh Khanh vẫn còn mơ màng, thậm chí giỏ đi chợ cũng là Thường Nguyệt cầm hộ, cô không hề nhớ đến việc mình có mang theo nó.
Bây giờ đã hơn mười giờ sáng, ánh nắng ngày càng gay gắt, Thường Nguyệt giơ tay trái che đầu, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Nhà em đổi chăn mùa đông muộn quá rồi, hai tháng trước đã rất nóng rồi còn đắp chăn bông nặng mười hai cân, chắc phải nóng lắm."
Cố Khanh Khanh đáp lời theo bản năng: "Chỉ có chăn trong phòng em mới nặng mười hai cân, hai đứa nhỏ thường xuyên đá chăn, chăn dày chúng mới không đá được..."
Qua lời nói của Thường Nguyệt, cảm giác mơ hồ lúc nãy của cô dần tan biến, không còn cảm giác lơ lửng như đang bước trên mây nữa.
"Chị Thường Nguyệt, em vẫn cảm thấy không được chân thật cho lắm." Cố Khanh Khanh nắm lấy tay chị, lại rơi vào trầm tư.
Đứa trẻ này ngoài dự đoán, cơ mà cô vui lắm, chỉ có chút bất ngờ do trở tay không kịp thôi.
Nhìn thấy biểu cảm bối rối của em ấy, Thường Nguyệt cười: "Chưa nghĩ ra cách nói với đoàn trưởng Sở à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT