"Em đâu có nhõng nhẽo như vậy ..." Cố Khanh Khanh lẩm bẩm: "Hai đứa nhỏ giống anh mới đúng, da trắng quá, va chạm chút là hiện rõ." Nhìn vết đỏ trên cằm anh do mình chạm vào, cô hơi chột dạ.
"Ừ, giống anh." Anh không phản bác.
Tay buông xuống, vô tình chạm vào túi quần anh, cô "ồ" một tiếng, lấy ra bao thuốc.
"Lão Dư cho, anh không hút."
"Em biết, lúc chú Dư cho anh em có ở đó mà." Cố Khanh Khanh nhìn bao thuốc Đại Tiền Môn: "Loại này khá đắt đấy, chú Dư đúng là nhớ thương anh, bình thường chú ấy ki bo lắm, lần này chúng ta đến chú ấy mua thuốc, còn bảo thím Dư mua sườn, mua thịt."
"Cũng tạm, ba hào năm một bao, phải có phiếu thuốc. Ở đây giá thực phẩm đắt, ngân sách ít, mỗi ngày mở mắt ra đã có bốn, năm nghìn người chờ ăn, khó tránh khỏi việc phải tính toán chi ly. Sở Đại hỏi cô: "Ngày kia về nhé?"
"Vâng, tối ngày kia ra ga tàu, anh và A Tuy chỉ được nghỉ một tuần." Cố Khanh Khanh lại nhét bao thuốc vào túi quần anh: "Thật ra anh có thể hút thuốc mà, em không để ý đâu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT