Chờ khi bọn họ về đến nhà, Cố Khanh Khanh đã chìm vào giấc ngủ sâu, Thời Như Sương hét nhiều lần mà không thể đánh thức con gái mình dậy được, cuối cùng, Cố Viện Triều cõng luôn về phòng, tay chân mau lẹ thả lên giường đất.

Thời Như Sương kéo tấm chăn bông bằng vải thưa màu xanh lam, mấy miếng vá to đắp lên cho con gái, đưa tay mở nhẹ cửa sổ, bên ngoài gió thổi nhè nhẹ vào bên trong phòng.

"Viện Triều, Khanh Khanh từ nhỏ lớn lên là các anh trai hộ bên người, nuông chiều con bé, hiện tại một mình con bé đi đến binh đoàn, bác thật có chút luyến tiếc." Vừa nói, khóe mắt đã bắt đầu phiếm hồng.

Cố Viện Triều châm đèn dầu đặt ở bên cạnh giường đất, cảm xúc phức tạp trong lòng bác cả sao hắn có thể không rõ ràng được chứ.

Em gái là cô con gái duy nhất 3 đời họ Cố, đừng nói ở nhà, ở trong thôn trước nay cũng chưa từng chịu chút ủy khuất nào, giờ ra bên ngoài, anh em không bên người, trong lòng hắn còn lo lắng nữa chú nói gì đến bác trai, bác gái.

“Bác cả, bác yên tâm đi, Khanh Khanh nhà chúng thông minh, sẽ không để người khác bắt nạt mình.” Suy nghĩ hồi lâu, hắn chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

Tổng cũng không thể ngăn cản con bé không cho con bé đi được, bởi vì con bé tâm niệm bao lâu rồi chứ.

Thời Như Sương đưa tay lên lau khóe mắt, vỗ vỗ vai cháu trai: "Khanh Khanh cũng lớn, để con bé đi ra bên ngoài cũng tốt, không phải là thăm người thân sao, mười ngày nửa tháng cũng sẽ trở về. Bác cả không phải nói cái này."

"À, vâng."

Cố Viện Triều đi theo bác cả ra bên ngoài, đến khi đóng cửa theo bản năng mà phóng nhẹ động tác, cẩn thận không để âm thanh "kẽo kẹt" quá lớn đánh thức em gái.

Thời Như Sương trò chuyện với cháu trai vài câu, sau đó vào phòng của Chu Mạn, hai mẹ con nói chuyện.

Thời Khinh Chu cho cá vào lu nước, thả nửa lu sợ nửa đêm mèo hoang vào ngậm mất cá, đậy cái lu nước lại chừa một khoảng hở.

“Còn bổ củi không?" Cố Viện Triều liếc nhìn chiếc rìu đang dựng trong góc.

“Tới đi.” Thời Khinh Chu đưa cho Cố Viện Triều, nói: “Dù sao cũng không có việc gì làm, hai ta thi nhau đi?"

“Thi thế nào?” Cố Viện Triều trở nên hứng thú bừng bừng.

"Trong vòng nửa giờ, ai bổ được nhiều củi nhất thì đi ngủ trước, người thua phải chặt hết xong đám củi còn lại mới ngủ."

“Được.” Cố Viện Triều xoa xoa hai bàn tay lại với nhau: “Bắt đầu thôi."

Nhà họ Thời không nhiều người lắm. Hiện tại trong nhà chỉ có ông ngoại, cậu lớn, cậu nhỏ cùng anh họ Khinh Chu này là nam nhân làm việc tốn sức, không giống Cố gia, cả nhà không thiếu nhất là nam nhân, ngày thường chỉ có ngày mưa không xuống công mới nhàn hạ, chứ không cả rửa cái chén, cho gà ăn cũng cướp làm.

Hắn chỉ nghĩ đến đây có thể giúp được cái gì thì giúp nhiều chút, như vậy anh Khinh Chu cũng bớt việc hơn.

Chu Mạn nghe tiếng cười nói rôm rả của mấy anh em ngoài cửa sổ kèm theo tiếng chẻ củi, cầm tay con gái ngồi lên giường đất nói chuyện "Viện Triều là đứa trẻ ngoan, năm rồi Tiểu Hùng đến cũng giúp đỡ làm việc, chạng vạng rồi còn ở trên núi đốn củi nhặt củi, bảo đứa nhỏ ở lại một đêm rồi về ai ngờ hôm sau ven tường chỉnh chỉnh tề tề chồng củi.”

Đối với những đứa trẻ nhà họ Cố, Chu Mạn thực sự vô cùng yêu thương.

Thật thà phúc hậu, không có cái tính gian dối thủ đoạn, dáng người lại khá, nhìn người lớn là nhiệt tình chào hỏi.

"Như Sương à!” Chu Mạn ánh mắt khẽ động: "Con gả đến Cố gia cũng hơn 20 năm rồi, năm đó trước khi xuất giá, cha mẹ có nói với con, nếu là ở Cố gia bị ủy khuất thì về nhà mẹ đẻ."

Thời Như Sương nghe thấy cũng cười: "Con biết cha mẹ là thương con."

Nhà người ta con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi rồi, làm sao mà nói ở nhà chồng ủy khuất thì về nhà mẹ đẻ.

“Mẹ chồng con cũng yêu thương con.” Chu Mạn nhìn khuôn mặt vẫn trẻ trung của con gái, trong lòng cảm khái: "Mỗi lần về nhà không hề nói một câu mẹ chồng không tốt, mẹ liền biết con ở nhà chồng thư thái an ổn."

"Tết nào chồng con cũng đưa con về nhà mẹ đẻ. Người khác nói con rể này thật thà chân chất. Ngần ấy năm mẹ cũng đã nhìn ra, con rể này thật sự tốt, mỗi lần trở về lúc nào cũng cười cười, không hề mất kiên nhẫn, cũng không ghét bỏ nhà chúng ta không tốt, ngược lại bao năm kéo lương đến tiếp tế."

"Như Sương à, sau này con phải hiếu thảo với mẹ chồng, đừng giận dỗi chồng, hiện giờ chồng con làm đội trưởng đội sản xuất, trách nhiệm càng nặng nề. Còn có mấy chú em, mấy em dâu, đều là tâm địa nhiệt tình, mẹ cứ nhớ đến là cảm thấy may mắn, con gái mẹ có thể gả đến một nhà hòa thuận như vậy."

Thời Như Sương cười gật đầu: "Mẹ, mẹ nói những cái này con đều biết."

"Mẹ bây giờ lo lắng là lo cho Khanh Khanh. Con bé được nuông chiều chỉ kém cô gái trong thành mà thôi, là được cả nhà yêu thương bảo hộ sau lưng, mẹ chồng con cũng cưng chiều hết mực cô cháu gái này."

Nói đến đây, Chu Mạn vỗ vỗ mu bàn tay của con gái: "Mẹ chính là sợ con bé xuôi nước quá, về sau gả cho người ..." Phần còn lại bà không nói ra tới.

Thời Như Sương đã có thể đoán được.

Mẹ cô là sợ Khanh Khanh gả vào nhà người khác, nhà chồng và gia đình chồng sẽ không như Cố gia đối đãi với con bé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play