Thời Như Sương lắc đầu cười: "Con cho rằng ai cũng như con, lớn rồi mà còn thường xuyên đập vỡ chén bát."

Cố Khanh Khanh lè lưỡi, nhờ Cố Viện Triều lại mang đến hai chén nữa: "Con với mẹ cùng ăn, anh trai với anh Khinh Chu một chén, còn lại để lại cho ông bà ngoại nếm nếm thử."

“Con ăn đi, mẹ không thích đồ ngọt.” Thời Như Sương đưa tay lên vén mớ tóc của con gái ra sau tai.

Cố Khanh Khanh uống một ngụm nước đường, cắn khối đào vàng: "Mẹ thật không ăn?"

“Mẹ thật sự không ăn.” Thời Như Sương vỗ vai Cố Viện Triều và Thời Khinh Chu: “Hai đứa ngồi xuống ăn đi, ăn xong thì đi chặt củi, đêm nay ở lại một đêm, sớm mai đi lên Cung tiêu xã mua chút vải đặt may làm quần áo cho Khanh Khanh, chờ tiệm may may xong cũng đã đến chiều, đến lúc đó chúng ta về."

“Vâng, bác cả yên tâm, bổ củi cháu giỏi nhất." Cố Viện Triều ăn đào hộp cười nhe răng.

Cố Khanh Khanh nở nụ cười chọc anh Viện Triều: "Thì ra là anh mới là sức lao động chính Cố gia chúng ta nha."

“Ở chỗ này, ở chỗ này." Cố Viện Triều vội vàng cầu cứu: “Khi trở về đừng nói với anh cả.”

Địa vị của Cố Hùng là không thể lay chuyển, hơn 200 kg củi ướt nhẹ nhàng xuống núi, đòn gánh không biết làm gãy biết bao nhiêu cái rồi.

Ở đây hai anh em đấu võ mồm, Thời Khinh Chu xem đến thích thú, mà kỳ thật là Khanh Khanh đơn phương nghiền áp.

Thời Như Sương định vào bếp để chuẩn bị bữa tối nhưng vừa lúc cha mẹ với mấy anh em tan tầm đã trở lại.

Vương Tú Anh và Cao Hải Nguyệt nói chuyện một lúc trong phòng, nghe được tiếng cười như rung chuông bên ngoài, cất bước đi ra.

"Ủa? Đây là Khanh Khanh à, cô gái lớn rồi nha, thím gặp cháu gần nhất là hai năm trước nhỉ?"

Dùng ánh mắt đánh giá Cố Khanh Khanh từ trên xuống dưới, trổ mã xinh đẹp như vậy, trong lòng nhịn không được bắt đầu tính toán.

Cố Khanh Khanh có chút khó chịu với ánh mắt này, kéo kéo tay áo anh Viện Triều để anh ấy chắn trước mặt mình.

Cô vẫn mở miệng chào hỏi: “Chào thím ạ!"

“Tốt, tốt.” Vương Tú Anh ngồi xuống bên cạnh Cố Khanh Khanh: “Chân của cháu làm sao vậy?"

"Cọ một chút, không đáng ngại."

"Ôi, Khanh Khanh này, nhà cháu tìm đối tượng cho cháu chưa? 17 tuổi cũng không còn nhỏ đâu nha, nếu không thím giới thiệu cho cháu một cái, là cháu trai nhà mẹ đẻ thím, bộ dáng diện mạo đều không tồi, cùng Cố gia giống nhau, tính cách thật thà, người cũng tốt ..."

Nghe thao thao bất tuyệt một đống lớn, Cố Khanh Khanh trợn tròn mắt, đặt chén xuống ôm lấy chân: "Mẹ ơi, anh trai chân em đau quá, kêu mẹ tới!!! Anh ơi em đau."

Nói xong nước mắt thật rơi xuống, nước mắt lăn dài trên má.

Một nửa những gì Vương Tú Anh muốn nói ra đều mắc kẹt trong cổ họng, cô không thể đứng dậy đi ra ngoài, ngơ ngác nhìn một lúc lâu không lên tiếng.

Cánh tay của Cố Viện Triều bị véo nhiều lần, đến khi bắt gặp ánh mắt ướt dầm dề của em gái mới phản ứng lại đây.

"Khanh Khanh không đau, anh trai ở đây, trở về phòng nằm một lát."

Hắn cúi người ôm em gái chạy vào phòng, tiện chân đóng sầm cửa, đem em gái đặt ngồi trên giường.

Hai anh em nhìn nhau rồi bật cười.

"Haha, anh trai thông minh hơn nhiều so với anh cả đó!”

Cố Viện Triều nhìn một cái thôi đã hiểu ý cô rồi.

Cố Viện Triều ghé vào khung cửa sổ gỗ, nhìn ra từ tờ báo có lỗ thủng, đắc ý: "Cũng không xem anh trai em là ai, Khanh Khanh, cái thím kia còn ngơ chưa có phục hồi tinh thần lại đâu."

"Hahaha, anh vừa rồi không nhìn thấy, anh Khinh Chu cũng trợn tròn cả mắt."

"Đúng rồi, anh ấy không thể phản ứng nhanh như anh Viện Triều được."

Hai anh em kẻ xướng người họa.

Cố Khanh Khanh ngồi trên giường đất, cô kéo ra nắm bí đỏ khô, chân bị thương duỗi thẳng dựa vào bàn nhỏ, chân còn lại hơi co, tay phải đặt lên cắn bí ngô.

Sản lượng của đội sản xuất bên nhà ngoại cô không cao mà được cái bí đỏ bí đao chịu khó kết trái lắm nha, bà ngoại thường xuyên ăn bí đỏ không hết, nấu chín cắt miếng phơi khô, khi nào sang đưa lương cũng đưa cho anh trai đưa về cho cô ăn vặt.

Vừa ngọt vừa mềm, ăn rất ngon.

“Cái thím kia đi xuống bếp rồi, có phải đi tìm bác cả nói chuyện không?" Cố Viện Triều dán mặt vào tờ báo cũ đã ố vàng, cố gắng nhìn cho kỹ.

“Chắc nói chuyện thôi.” Cố Khanh Khanh không quan tâm: “Anh trai không phải đi chẻ củi sao? Có cần em hỗ trợ cho anh không?"

“Thôi đi bằng cái chân này của em, nghĩ cũng đừng nghĩ đi em gái." Cố Viện Triều bây giờ mới nhớ bác cả có giao việc cho mình: "Em không ấy ngủ chút đi, ăn cơm chiều anh gọi em."

“Không cần, em không ngủ được đó.” Cố Khanh Khanh đứng dậy cắn miếng bí ngô vào miệng anh trai, vỗ vỗ tay chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.

"..." Cố Viện Triều nhai bí đỏ đi theo sau lưng em gái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play