Trong xe bầu không khí trở nên ngưng trệ, chỉ có tiếng Cố Khanh Khanh bóc kẹo kêu sột soạt. Cô vừa bóc được một nửa, Niên Niên bất ngờ nhảy tới liếm một cái, vẻ mặt thỏa mãn. Cô cười phá lên: "Mẹ! Mẹ xem này, con mèo nhỏ tham ăn này."
"Không phải giống y như con à." Bé con Đoàn Đoàn trong lòng Thời Như Sương cũng chồm lên, bà bất lực: "A Đại, còn kẹo không? Hai đứa nhỏ nhà con tham ăn quá trời đi."
Sở Đại lại đưa thêm một viên kẹo, chuyện này coi như xong. Khi xe đi được nửa đường, hai đứa nhỏ đã ngủ, Cố Khanh Khanh cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Khi đến ranh giới giữa hai thị trấn, có thể thấy rõ sự khác biệt giữa nhà mẹ đẻ và nhà chồng Thời Như Sương. Đường bên này lởm chởm, chỗ nào cũng ổ gà. Sở Đại ở Binh Đoàn từng lái qua mọi loại địa hình, không cảm thấy khó lái cho lắm.
Hai đứa nhỏ ngủ say, càng xóc nảy càng ngủ ngon hơn, chỉ khổ cho Thẩm Tuy ngồi ở hàng ghế sau, mặt trắng bệch. Sở Uyên định mở miệng chọc vài câu mà thấy hai đứa cháu ngủ ngon lành, không muốn làm phiền, nên khoanh tay nhắm mắt.
Ngoài Sở Đại, những người khác đều đã ngủ. Sở Đại nhìn quanh, thấy đồi núi bên này trơ trọi, không xanh tươi như bên nhà họ Cố, toàn là đồi thấp.
Thời tiết này lái xe cực khổ, bàn tay lạnh toát, cứng ngắc, một tay cầm tay lái, tay phải móc một viên kẹo từ túi ra, dùng răng cắn mở giấy, bỏ vào miệng. Vị ngọt lan ra, làm tan biến cảm giác chóng mặt, khiến anh tỉnh táo hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT