Cố Khanh Khanh bị anh nắm lấy bàn tay trái, tay phải vẫn đang không ngừng tìm đồ ăn. Tần Lê mang hai cốc trà đến, một cốc cho Sở Đại, một cốc cho Thẩm Tuy, bất đắc dĩ nói: "Con vừa ăn cơm xong mà, chưa ăn no sao?"
“Miệng không thể ngừng lại được.” Cố Khanh Khanh nhai rôm rốp miếng khoai lang khô, cười nói: "Mấy ngày nữa con sẽ quay lại quân khu, tranh thủ con còn ở nhà thì quý trọng con xíu đi, thím út."
Tần Lê xoa đầu Cố Khanh Khanh, cười nói: "Được được, con thích ăn ốc đồng đúng không? Tối qua chú út bắt được nửa thùng ốc đang nhả bùn, thím nói với anh ba tối này xào lên ăn."
Cố Khanh Khanh không nhịn được cười phá lên, trêu ghẹo: "Trước đây thím cũng theo con gọi chú mà, bây giờ đổi cách xưng hô không thấy lạ sao?"
Cố Bảo là con út, tuổi gần bằng Cố Hùng, xét về tuổi tác thì bọn họ cùng trang lứa, xét về vai vế thì không đúng.
"Cũng quen rồi, gọi lâu thành quen thôi". Nhìn thấy bàn tay của Cố Khanh Khanh và Sở Đại nắm chặt nhau, cô cười hiểu ý: "Hai vợ chồng uống chung một cốc trà đi, thím lười pha thêm, thím đi giúp chị hai làm việc, hai người nói chuyện nhé."
Sở Đại hơi gật đầu, Cố Khanh Khanh nheo mắt cười: "Được."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play